Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 231



Chương 231: Bà Hà, bà quá yếu rồi đó

Lâm Hương Giang thay xong váy cưới và bước ra, cô được Hoàng Kiều Liên đỡ lấy, rồi đứng trước gương, chính bản thân cô cũng bị cô làm cho vô cùng kinh ngạc.

“Tớ có ánh mắt tốt đấy chứ, tớ đã nói rằng kiểu váy cưới này sẽ phù hợp với cậu mà, cậu nhìn xem đi này, xinh đẹp đến nhường nào, đợi đến ngày cưới á, cậu sẽ là cô dâu đẹp nhất thế giới cho mà xem!”

Hoàng Kiều Liên không bủn xỉn tẹo nào mà dành tặng lời khen ngợi cho Lâm Hương Giang.

Lâm Hương Giang muốn tỏ ra khiêm tốn tí tẹo, nhưng nhìn chính mình trong gương, cô suýt chút nữa đã bị vẻ đẹp của mình làm chính cô xúc động tới rơi nước mắt.

Chiếc váy cưới trên người này của cô có đuôi dài, lại còn được tô điểm bởi các viên kim cương sáng lấp lánh như các vì sao trên bầu trời, khăn voan trùm đầu cũng rất dài, dài đến tận chân váy.

Điều đặc biệt nhất là phần sau lưng của chiếc váy cưới có hình một trái tim rỗng ở giữa, nó khiến cho chiếc váy không chỉ có cảm giác mơ mộng mà còn có chút cá tính nữa.

“Mẹ ơi, mẹ là tiên nữ giáng trần phải không ạ?” Lâm Thanh Dương đã thay xong bộ âu phục nhỏ của mình, cậu bé vội vàng chạy tới, nhìn thấy mẹ của mình xinh đẹp như một cô tiên, cậu bé không nhịn được cảm thán một câu.

Bước tới từ phía sau cậu bé là Hà Tuấn Khoa, anh cũng đã thay xong lễ phục của chú rể.

Lâm Hương Giang quay đầu lại nhìn, trong lúc nhất thời khi quay lại, hai người đều nhìn thấy bộ dạng của người đối diện sau khi thay xong trang phục, trong đáy mắt họ đều lóe lên vẻ kinh ngạc.

Trong mắt Lâm Hương Giang, người đàn ông đó đang chậm rãi đi về phía cô với đôi chân dài miên man của anh, bộ âu phục trắng được cắt may vừa vặn với anh, khiến khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú càng được tôn lên sự quý phái. Thân hình cao lớn, rẳn rỏi, mạnh mẽ và ngang tàn, như thể anh là hoàng tử tôn quý bước ra từ thế giới cổ tích.

Hà Tuấn Khoa cũng nhìn ngắm cô dâu của mình, chiếc váy cưới màu trắng khiến làn da của cô càng thêm nõn nà, trông cô như một tỉnh linh bị rơi xuống nơi trần gian từ các vì sao, chỉ trong nháy mắt là đã chiếm được cảm tình của mọi người.

Lần đầu tiên, anh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ, không biết anh làm sao mà bước được đến trước mặt của cô nữa.

Những ngón tay thon dài của anh đưa ra chạm vào eo cô, như là anh muốn biết xem đây có phải là sự thật không?

Ngón tay thon dài chạm vào má cô, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô, giọng nói của anh như không tự chủ được mà trầm xuống: “Em là tiên nữ hả?”

Lâm Hương Giang khẽ cong môi lên, khi cười, trong mắt cô như có ánh sao: “Đúng vậy, em là nàng tiên của anh đấy”

Đôi mắt của người đàn ông thâm trầm và nóng bỏng, anh ôm lấy khuôn mặt của cô, không nhịn được cúi đầu xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.

“E hèm, tôi nói hai người đã đủ chưa hả, khoe ân ái tốt xấu thế nào cũng phải chú ý xem xung quanh chứ, cân nhắc xem bên cạnh có một con chó độc thân không đã chứ, được không hả?” Hoàng Kiều Liên bị cưỡng bức nhét đầy thức ăn cho chó, chua ngoa nói.

Lâm Hương Giang cũng bị thất thần, khi nghe thấy lời của người chị em tốt, cô mới nhớ ra bên cạnh mình có người, một nét ngượng ngùng hiện rõ lên trên gương mặt cô.

Cô quay đầu lại và thấy con trai mình nhìn chằm chằm họ không chớp mắt, có lẽ cậu bé cũng đã quen với họ như vậy và cũng đã phát triển khả năng miễn dịch rồi.

“Mẹ ơi, con cũng muốn được hôn” Cậu bé yêu cầu.

“Không đồng ý!”

“Không đồng ý!”

Thật kỳ lạ khi Hà Tuấn Khoa và Hoàng Kiều Liên đều lên tiếng cản trở cùng một lúc.

Lâm Hương Giang cảm thấy không thể giải thích được nhìn hai người: “Hai người ăn ý với nhau như vậy từ khi nào thế?”

Hà Tuấn Khoa cố tình tỏ ra cái vẻ mặt ủ rũ, cúi đầu khịt mũi nói với cậu bé: “Con muốn hôn thì sau này con hãy hôn vợ của con ấy nhé” Ai dám lộn xộn với người phụ nữ của anh chứ hả?

“Đúng vậy, lần trước muốn hôn con con còn không đồng ý đó thôi. Không phải con nói chỉ hôn vợ tương lai của con hay sao?”

Hoàng Kiều Liên ôm hận mà nhắc lại.

Lâm Thanh Dương bĩu môi, cậu bé nói: “Nhưng mà đó là mẹ của con mài”

“Mẹ còn là mẹ nuôi của con đây như!

Hay là con hôn mẹ nuôi của con trước nè?”

Hoàng Kiều Liên tự chỉ vào mặt cô ấy

Cô bé trầm tĩnh đi vài giây: “Vậy thì…

Thôi vậy, ba ơi, nụ hôn của mẹ để dành cho ba đấy”

Hà Tuấn Khoa nhướng mày: “Đó là điều đương nhiên.”

“Mọi người có chụp ảnh không hả?” Lâm Hương Giang có chút dở khóc dở cười, chiếc váy cưới này nhìn thì đẹp, nhưng mặc vào người thì quá hoành tráng rồi, mặc lâu rõ ràng có cảm giác hơi mệt!

“Có chứ, có chứ, nhiếp ảnh gia chỉ chờ mọi người thôi. Hãy cùng tớ đến phòng quay nào!” Hoàng Kiều Liên kêu bọn họ.

Gia đình ba người của bọn họ chụp một loạt ảnh cưới, cũng chiếm mất thời gian của gần một ngày.

Lâm Hương Giang không khỏi thở dài trong lòng, may mà cô không đồng ý với cái lời gợi ý chụp ảnh cưới du lịch và ảnh cưới ở biển với Hà Tuấn Khoa của Hoàng Kiều Liên Chỉ chụp như bây giờ thôi cũng đã làm cô mệt mỏi quá chừng rồi!

Cuối cùng cũng chụp xong hết, cô thay váy cưới và mặc vào một bộ quần áo đơn giản thường ngày, toàn thân cô cuối cùng cũng được thả lỏng.

Lâm Hương Giang mệt mỏi đến mức trực tiếp nằm trên ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi.

Hà Tuấn Khoa ngồi xuống bên cạnh cô mà chế giễu không thương tiếc: “Bà Hà à, thể chất của bà quá yếu rồi” Xem ra anh phải tăng cường thể chất cho cô, nếu không cuộc sống sau khi kết hôn sao mà hài hòa được chứ?

Lần này cô thực sự rất mệt mỏi, bị người ta chê cười, cô vẫn thờ ơ, nằm im như cá chết, cô liếc xéo người đàn ông một cái, không thấy anh có chút mệt mỏi nào cả, còn rất sung sức là đăng khác.

Cô không khỏi kinh ngạc, vỗ vỗ bộ ngực rắn chắc của người đàn ông: “Sức khỏe của anh tốt như vậy sao?”

Ngày nào anh cũng bận việc công ty từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, thỉnh thoảng còn làm thêm giờ, tham gia tiệc xã giao, nhưng không thấy anh uể oải tinh thân bao giờ.

Ánh mắt của người đàn ông thâm sâu thêm mấy phần, anh tiến đến gần bên tai cô rồi khàn khàn nói: “Thể lực của anh tốt hay không, không phải em biết rất rõ sao?”

“Anh…

Nhìn thấy bộ dạng đột nhiên trở nên xấu xa của anh, Lâm Hương Giang không khỏi cảm thấy xấu hổ, buồn bực, anh trở nên không đứng đắn như vậy từ bao giờ thế?

Mặt cô đỏ ửng, cô tức giận đấm anh mấy cái.

“Này, này, hai người đủ rồi đó, đừng có tán tỉnh ve vãn trước mặt tôi nữa! Không có việc gì thì mọi người đi đi” Hoàng Kiều Liên không nhìn thêm được nữa rồi.

“Cậu làm sao lại đuổi khách như thế hả, có người làm ăn kinh doanh như cậu sao?”

Lâm Hương Giang mỉm cười nói.

“Dù sao thì tiền của ‘khách’ tớ cũng đã thu hết rồi, cũng không cần phải quá khách sáo nữa mà.”

“Cái đồ thấy tiền sáng mắt!” Lâm Hương Giang ném cái gối ôm qua, nhưng Hoàng Kiều Liên lại dễ dàng bắt được nó.

Đang nói cười vui vẻ, cô chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên kia đường từ khung cửa sổ kiểu Pháp.

Cô đang muốn tiến đến gần để nhìn rõ hơn thì đúng lúc này Hoàng Kiều Liên lại ném cái gối ban nấy, thoáng cái, bóng dáng kia đã không thấy đâu nữa!

“Giang à, cậu đang nhìn gì vậy?” Hoàng Kiều Liên không kiềm được tò mò hỏi cô ấy khi thấy cô ấy đột nhiên đờ người ra.

Lâm Hương Giang lắc đầu: “Không có gì đâu” Nhưng mặt mũi cô lại thoáng hiện lên vẻ nghiêm trọng. Người vừa rồi hình như là Phan Thanh Y..

Kể từ khi Phan Thanh Y bỏ trốn, không ai biết tung tích của cô ta, cô ta là tội phạm bị truy nã, nhưng mà cho đến tận bây giờ cảnh sát vẫn không hề có thông tin về cô ta.

Lễ nào Phan Thanh Y cô ta căn bản không hề bỏ trốn, cô ta vẫn luôn ở quanh bọn họ, chỉ là khéo léo ẩn náu mà thôi.

Hay có lẽ là vì cô sắp kết hôn nên Phan Thanh Y cuối cùng cũng xuất hiện rồi?

Không hiểu sao, trong lòng cô luôn cảm thấy hơi bất an.

Ở góc phố, Phan Thanh Y đeo khẩu trang, cô ta kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, cố gắng che gương mặt của cô ta, cô ta biết mình đang bị truy nã, vì thế cô ta phải cẩn thận trong các hành động của mình.

Vừa rồi, cô ta đứng ở đối diện ảnh viện áo cưới, qua ô cửa kính khổng lồ cao từ trân đến sàn, cô ta nhìn thấy Lâm Hương Giang đang mặc váy cưới ở bên trong, nhìn thấy vẻ hạnh phúc trên mặt cô, sự ghen tị trong lòng cô ta bùng cháy lên như lửa đốt. Cô ta hận không thể lao vào cào nát mặt của Lâm Hương Giang !

May mắn thay cô ta đã kiểm soát được sự bốc đồng của bản thân!

Lâm Hương Giang, cô chờ đấy cho tôi, tôi sẽ tặng cho cô một món quà đặc biệt nhất trong ngày cưới!

Vào ngày hai mươi, đám cưới của Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa đã diễn ra như kế hoạch.

Đám cưới được tổ chức tại một khách sạn năm sao gần biển, rất lãng mạn và hoành tráng.

Chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Lâm Hương Giang, ở trong phòng cũng nghe thấy được tiếng ồn ào của khách mời bên ngoài, có thể thấy lần này có rất nhiều khách đến chúc mừng.

Rốt cuộc thì cô vẫn còn cảm thấy lo lắng và có cảm giác không chân thực, như thể cô đang mơ vậy…

Phần lớn là nỗi sợ hãi không lý do, cô sợ rằng đám cưới này sẽ không được thành công giống như năm năm về trước.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cô tự mắng mình đúng là đồ hèn nhát, cô nên tin Hà Tuấn Khoa mới phải Trước cửa khách sạn, khách mời đang cầm thiệp mời nhập cách đó không xa, một chiếc Maserati màu đen đang chạy tới, rồi nó vững vàng mà dừng lại.

Không lâu sau, một bóng dáng cao lớn, hân hoan bước ra khỏi xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.