Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 233



Chương 233: Em không thể có con với anh ta

Lâm Hương Giang nhìn về phía Cố Ngân Phương với vẻ mặt đầy sự khó hiểu, cô ấy không phải tới để chúc phúc sao? Đang yên đang lành sao lại đi hỏi về gia cảnh của Hoàng Kiều Liên như thế nào chứ?

Trong mắt Cố Ngân Phương vụt qua một tia sáng, sau đó ngay lập tức cô ấy đã rất áy náy mà xin lỗi Hoàng Kiều Liên: “Xin lỗi cậu, tớ không cố ý nhắc đến chuyện buồn của cậu đâu Hoàng Kiều Liên lại chẳng mấy quan tâm: “Không sao mà, dù sao thì tớ cũng không biết họ là ai ấy, có lẽ họ coi thường tớ là con gái nên bỏ tớ vào cô nhỉ viện chăng, kiểu ba mẹ như vậy thì tớ cũng không cần.”

Lâm Hương Giang đưa mắt nhìn người chị em tốt của mình, cô quen biết cô ấy lâu như vậy, chưa bao giờ cô thấy cô ấy buồn vì không có bố mẹ.

Cố Ngân Phương kéo căng môi cười, sau đó cô ấy đi ra ngoài, thời điểm quay người lại, nụ cười trên mặt cô ấy cũng biến mất.

Đi ra tới ngoài cửa, tâm trạng cô hơi hoảng hốt, làm sao mà cô không thể nhận ra hình xăm ngọn lửa trên vai của Hoàng Kiều Liên chứ, đây là vết tích mà chỉ nhà họ Cố mới có mà Cô cũng có nó trên cơ thể của mình, nhưng nó được xăm ở sau eo, bình thường cũng sẽ không để người khác phát hiện ra.

Hơn nữa Hoàng Kiều Liên lại là một đứa trẻ mồ côi, cô hoàn toàn có thể chắc chắn rằng cô ấy là một thành viên của nhà họ Cố.

Chỉ là cô chưa nghe nói cô có người chị em nào bị vứt bỏ, mẹ cô lại cũng chỉ sinh một đứa con gái là cô mà thôi.

Lẽ nào là một bậc bề trên nào trong gia đình đã bỏ rơi con cái của mình sao?

Khi về nhà cô phải điều tra thân thế của Hoàng Kiều Liên thêm mới được.

*Cô chủ, có chuyện gì vậy?” Tả Dạ vẫn luôn ở bên ngoài đợi cô, thấy cô thất thần bước ra ngoài, lại còn cau mày, anh rất muốn đưa tay giúp cô xoa nhẹ san bằng sự cau có đó.

Cố Ngân Phương khôi phục lại trạng thái bình thường, nhìn người đàn ông đẹp trai không chút biểu cảm trước mặt, trong lòng có chút thấp thỏm.

Cô ấy thở dài: “Dạ, anh nói xem, khi nào chúng ta có thể tổ chức một đám cưới hoành tráng như thế này nhỉ?” Cô ấy nói rồi đưa tay lên vòng quanh cổ người đàn ông, và nhìn anh với đôi mắt có chút đau buồn.

Thành thật mà nói thì cô đã rất ghen tj khi nhìn thấy Lâm Hương Giang mặc váy cưới với vẻ mặt hạnh phúc như thế.

Tại sao người cô yêu ở ngay trước mặt, mà cô lại không thể trở thành vợ của anh chứ?

Con ngươi đen láy của Tả Dạ co rút, bản mặt vốn dĩ không chút biểu cảm như bài tú lơ khơ của anh vào lúc này lại như có vết nứt, thậm chí anh còn có chút hoang mang vội vàng kéo tay cô ra, chủ động lùi về phía sau hai bước, cúi đầu, giọng điệu tỏ vẻ rất xa lánh nói: “Cô chủ, xin hãy tự trọng ạ”

“Anh… ” Cố Ngân Phương lửa giận lạnh lùng, ánh mắt buồn bực nhìn anh.

Chỉ là cô hiểu tại sao anh lại đối xử với cô như vậy, cô hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc buồn bực không cam lòng của mình, xoay người sải bước đi về phía trước: “Đi thôi.”

Tả Dạ dõi theo thấy cô đi được một đoạn đường mới bước theo, anh luôn nhắc nhở bản thân rằng mình chỉ là vệ sĩ của cô, không được ở quá gần cô, nếu không anh sẽ bị đuổi đi và sẽ không bao giờ được gặp cô nữa.

Anh nghĩ, kiếp này anh có thể âm thầm bảo vệ cô trong cả cuộc đời đã là rất tốt rồi.

Lâm Hương Giang đã thay xong trang phục, Hoàng Kiều Liên cũng đã giúp cô đeo trang sức xong, hai người đang đứng trước gương trang điểm.

“Giang à, cậu phải thật hạnh phúc nhé.”

Hoàng Kiều Liên có chút nhẹ nhõm khi nhìn thấy người chị em tốt của mình một lần nữa mặc váy cưới, cô ấy sợ rằng vì thất bại trong việc kết hôn với Hà Tùng Nhân năm đó mà Lâm Hương Giang cảm thấy có một bóng đen trong lòng.

“Tớ sẽ hạnh phúc mà” Lâm Hương Giang nói “Khi cậu tung hoa cưới ấy, nhớ là tớ đứng sau cậu đấy, nhớ mà ném cho tớ đó nha!”

Lâm Hương Giang dở khóc dở cười trả lời: “Tớ nhớ rồi, nhưng mà cái này có tính là gian lận không nhỉ?”

Hoàng Kiều Liên bĩu môi: “Thế mà coi là gian lận à, đến lúc đó tớ còn phải tranh nhau với những người phụ nữ khác đó, hiểu không?”

Cộc, cộc, cộc, lại có ai đó đang gõ cửa.

“Ai thế?” Hoàng “tà tôi, Nguyễn Cao Cường” Một giọng nam trầm thấp vang lên từ ngoài cửa.

Nụ cười của Lâm Hương Giang vụt tắt khi cô nghe thấy những lời đó, ánh mắt cô vụt qua tia sáng, làm thế nào mà anh ta quay lại được thế?

“Anh không biết là bây giờ các vị khách không thể nhìn thấy cô dâu sao?” Hoàng Kiều Liên không mở cửa.

“Tôi là anh trai của cô ấy, không phải là khách.”

Hoàng Kiều Liên cau mày, họ nhận nhau là anh em từ khi nào vậy? Tại sao cô ấy lại không biết gì hết thế?

“Là anh trai thì cũng không được, nếu có chuyện gì quan trọng thì cứ nói qua cửa đi, còn không thì mời anh ra bên ngoài ngồi” Kiều Liên hỏi.

“Giang, anh có vài lời muốn nói với em”

Nguyễn Cao Cường nói thẳng Hoàng Kiều Liên muốn từ chối một lần nữa, nhưng Lâm Hương Giang lại nói: “Hãy để anh ta vào đi”

“Giang à, chuyện này không phù hợp với quy tắc đâu!”

“Anh ta là anh trai của tớ.”

“Anh trai gì chứ, còn không phải ruột thịt…”

Bây giờ Lâm Hương Giang không thể giải thích bất cứ điều gì với Hoàng Kiều Liên, cô nâng váy lên đi ra mở cửa.

“Được rồi, đừng nhúc nhích, tớ sẽ đi mở cửa cho” Hoàng Kiều Liên không thể lay chuyển được cô.

Nguyễn Cao Cường bước vào cửa, nhìn thấy Lâm Hương Giang mặc váy cưới màu trắng, đã trang điểm xong xuôi, anh ta bỗng dưng trở nên hốt hoảng, không ngờ cô em gái mà bản thân anh vừa mới nhận, nháy mắt đã gả cho người khác mất rồi.

Hai người nhìn nhau không nói lời nào, bầu không khí có chút kỳ quái.

Hoàng Kiều Liên không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa bọn họ, vì vậy cô ấy nhắc nhở: “Nguyễn Cao Cường, nếu anh có điều gì muốn nói thì nói nhanh lên, anh không thể ở chỗ này quá lâu đâu.”

“Phiền cô ra ngoài giúp tôi” Nguyễn Cao.

Cường vẫn luôn rất khách khí và lịch sự, nhưng những lời này lại rất bất lịch sự.

“Tôi đi ra ngoài á? Anh có biết quy tắc không đấy… Hoàng Kiều Liên sắp nhảy dựng lên rồi.

Cô chưa kịp nói hết lời thì đã bị anh ta đẩy cô ra ngoài và đóng cửa lại.

“Nguyễn Cao Cường, anh điên rồi hải”

Hoàng Kiều Liên đập cánh cửa bên ngoài.

Là một cô dâu, Lâm Hương Giang không ngăn cản hành động của anh ta, bất kể điều đó có tuân thủ các quy tắc hay không, cô biết rằng anh ta chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô.

“Anh muốn nói cái gì?” Cô trực tiếp nhìn anh, theo lẽ thường mà nói, dù sao thì bọn họ.

cũng không thể gặp lại, cô đã thề trước mặt ông cụ nhà Nguyễn Cao như vậy “Giang, em không phải cố ý lạnh lùng với anh làm gì, chúng ta là anh em mà.”

“Không phải đã nói sẽ không gặp lại, không qua lại hay sao?” Lâm Hương Giang nhắc nhở, anh ta lại ngang nhiên đến như vậy, không sợ ông cụ Nguyễn Cao sẽ gây phiền phức cho anh ta hay sao?

“Em gái anh kết hôn, làm anh em sao anh có thể không tới nói lời chúc phúc được chứ?” Từ trong túi quần, anh ta lấy ra một hộp quà nhung: “Đây là một chút tấm lòng của anh”

Lâm Hương Giang do dự vài giây trước khi cầm nó lên, anh ta đặc biệt đến đây để tặng quà à?

“Không xem là gì sao?” Nguyễn Cao Cường cười nói.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của anh ta, Lâm Hương Giang mở hộp quà ra, trong nháy mắt một luồng sáng chói lóa lóe lên, nhìn thấy thứ chứa ở bên trong, cô sợ ngây người.

“Đây I “Ba năm trước, khi anh đến Nam Phi du lịch và nhìn thấy viên kim cương hồng này trong một buổi đấu giá, lúc đó, anh đã nghĩ nếu sau này tìm được em gái của mình, anh sẽ tặng cho em ấy món quà gặp mặt này.”

Tay đang cầm hộp quà của Lâm Hương Giang bất giác siết chặt, ba năm trước à…

Anh ta vẫn luôn tìm cô phải không?

Hốc mắt cô hơi nóng, một ít cảm xúc đồn lên chóp mũi, một trận nhức nhối, cô cuống quýt rũ mắt xuống.

Nếu cô nhận người anh trai này, anh ta nhất định sẽ chiều chuộng cô như một công chúa nhỏ cho xem.

Đó bạn thấy đó, chỉ là quà gặp mặt thôi đây này, vậy mà anh ta đã tặng cho cô một viên kim cương hồng kích thước to bằng quả trứng chim bồ câu rồi.

“Giang à, anh xin lỗi, anh đã khiến em phải khổ sở ở bên ngoài những năm này”

Nguyễn Cao Cường thầm thở dài, sau đó tiếp tục nói: “Hôm nay là ngày em kết hôn, chúng ta không nói đến những chuyện này nữa”

Anh ta lập tức cau mày: “Tuy rằng anh không đồng ý em kết hôn với Hà Tuấn Khoa cho lắm, nhưng nếu em thích anh ta, anh cũng không có quyền gì ngăn cản, nhưng có một điều anh nhất định phải nói với em…”

Vẻ mặt anh ta bỗng trở nên nghiêm túc: “Sau khi kết hôn, em không thể có con với anh ta.”

Hô hấp của Lâm Hương Giang ngưng trệ, cô thình lình ngước mắt lên nhìn anh ta: “Vì sao không được?”

Việc cô và Hà Tuấn Khoa có muốn có con hay không, anh ta dường như cũng không có quyền can thiệp mà, phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.