Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 391



Chương 391: Cắt đứt quan hệ ba con

Hà Hàm Bội thấy Hà Tuấn Khoa đã trở về liền không chịu được mà phàn nàn với anh: “Em xem kìa, em xem đứa con trai ngoai của em xem, cho nó ăn cho nó uống mà bây giờ nó lại muốn đập phá nhà cửa ra nông nỗi thế này đây, còn đập bể mấy cái bình hoa của chị nữa!”

Lâm Thanh Dương bây giờ đã là một cậu bé lớn tướng rồi, cậu muốn làm loạn thì cũng không ai có thể ngăn cản nổi nữa, đám người hầu kia cũng không dám làm gì với cậu cả, dù sao thì cậu cũng chính là đứa con trai duy nhất trong nhà họ Hà.

Lâm Thanh Dương hoàn toàn không để tâm đến lời phàn nàn của Hà Hàm Bội, cậu giận dữ hét lên với ba mình: “Người con mắng chính là bố đấy, bố là đồ cặn bã, là đồ không ra gì!”

Hà Tuấn Khoa cau mày, anh còn chưa kịp mở lời răn dạy cậu thì Hà Hàm Bội đã thay anh mở lời trước: “Hỗn láo, sao mày lại trở nên mất dạy như vậy? Ngay cả ba ruột của mình cũng dám mắng?”

“Bắt đầu từ hôm nay, ông ấy không phải là bố của tôi nữa! Bố tôi sẽ không đi kết hôn với người phụ nữ khác, tôi muốn cắt đứt quan hệ bố con với ông ấy!” Lâm Thanh Dương vẫn đang còn đứng trên bàn trà, trong tay cầm một chiếc bình hoa lớn, cậu tuyên bố với tất cả mọi người.

Sắc mặt Hà Tuấn Khoa lại càng trở nên khó coi hơn, nhưng anh vẫn chưa hề lên tiếng.

Ngược lại Hà Hàm Bội tức giận đến mức thở hồng hộc, chị ta lại trách mắng: “Thật là đại nghịch bất đạo! Mày học ở đâu những lời nói đó thế hả? Có phải mày học từ người mẹ điên khùng của mày không hả?”

Không biết có phải vì câu nói này đã hoàn toàn kích thích Lâm Thanh Dương hay.

không, cậu liền cầm chiếc bình hoa trong tay ném thẳng vào Hà Hàm Bội rồi giận dữ hét lớn: “Mẹ tôi không bị điên! Bà mới bị điên đói”

“AI Hà Hàm Bội vội vàng tránh né, chiếc bình hoa vỡ tan tành ngay trước mặt chị ta, suýt chút nữa không ném trúng nhưng cũng đủ khiến cho chị ta sợ hãi một phen rồi.

“Mày…mày..” Chị ta chỉ vào Lâm Thanh Dương, tức đến mức không thở nổi.

An Thu Huyền vội vàng chạy lại đỡ chị ta: “Chị cả, chị không sao chứ?”

“Tuấn Khoa, em còn không dạy dỗ nó cẩn thận vào!” Hà Hàm Bội ôm ngực, mặt tím tái hét lên với anh.

Hà Tuấn Khoa bình tĩnh kiềm chế, thằng bé này quả thật là quá đáng lắm rồi, ngay cả anh cũng không dám ném đồ vào chị cả như: vậy.

Anh bước vài bước đến nhấc con trai từ trên bàn trà xuống: “Ai dạy con không phép tắc không lễ nghỉ như thế? Hả?”

Tay chân Lâm Thanh Dương đá anh loạn xạ, cậu muốn cố gắng thoát khỏi bàn tay của anh, nhưng dù thế nào thì cậu cũng chỉ là tiểu bá vương, còn ba của cậu mới chính là bá chủ, nên cậu không cách nào chống lại được.

“Bỏ con ra, bố là đồ cặn bã, bố đã phản bội lại mẹ, con muốn cắt đứt quan hệ với bố!”

Hà Tuấn Khoa nhướng mày, xem ra thắng bé này cũng rất yêu thương Lâm Hương Giang, chỉ có điều là cậu quá hỗn láo.

“Con thật sự nỡ lòng muốn cắt đứt quan hệ với bố à? Vậy con phải dọn ra khỏi đây, những món ăn ngon do đầu bếp nhà họ Hà làm cũng đều sẽ không liên quan đến con nữa” Hà Tuấn Khoa nheo mắt, nhướng mày nhìn cậu.

Nghĩ đến những món ăn ngon, Lâm Thanh Dương lại có chút do dự, nhưng cậu đã nhanh chóng giữ vững lập trường: “Vì mẹ, con có thể không cần những món ăn ngon đó nữa!”

“Ý của con là, bây giờ con chỉ cần mẹ con mà không cần bố nữa đúng không?”

“Đúng vậy, dù sao lúc con sinh ra đã là đứa trẻ không có bố rồi, bây giờ có cần hay.

không cũng không quan trọng nữa!” Hơn nữa cậu cũng đã cảm nhận được có ba là cảm giác như thế nào rồi, một người ba như thế này thì không cần cũng được.

“Vậy nên tốt nhất bố đừng ngăn cản con, bố mau buông tay ra đi, con muốn đi tìm mẹ!” Lâm Thanh Dương kiêu ngạo nói Ngay sau đó Hà Tuấn Khoa cũng thực sự buông tay, anh không chút biểu cảm nói: “Bây giờ bố sẽ đưa con đến chỗ mẹ, có điều con phải suy nghĩ cho kỹ vào, sau khi rời khỏi đây, con sẽ không còn là con trai nhà họ Hà nữa”

Ý của anh trong câu nói này chính là, anh đồng ý cắt đứt quan hệ ba con?

Lâm Thanh Dương bỗng chốc ngây ra, cậu bé không dám tin mà ngẩng đầu lên nhìn vào anh.

“Bố…bố bằng lòng để con đi tìm mẹ à?”

Không hề có một chút nào muốn níu giữ cậu lại sao? Anh còn tàn nhẫn hơn cả cậu nữa!

“Tại sao lại không bẵng lòng chứ? Bố không phải chỉ có mỗi mình con là con trai, bây giờ bố cưới vợ, sau này nhất định sẽ có một đứa con khác” Hà Tuấn Khoa bình tĩnh nói.

Lâm Thanh Dương lúc này tức muốn điên lên, quả nhiên là một người ba bạc tình †ồi tệt “Chẳng trách bố lại bỏ rơi mẹ, con hận bô! Hứ!” Lâm Thanh Dương hừ mạnh một tiếng, đẩy anh ra rồi quay người chạy đi.

Chết tiệt, ông ấy tốt nhất là đừng có hối hận, đừng có mà cầu xin cậu và mẹ quay về!

Hà Tuấn Khoa cứ như vậy nhìn con trai chạy ra ngoài mà không hề có ý muốn đuổi theo, dường như anh thật sự muốn từ bỏ đứa con trai này rồi An Thu Huyền ở bên cạnh nghe thấy lời nói vừa nấy của anh, trên mặt liền lộ ra vẻ ngượng ngùng xen lẫn vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, cuối cùng anh cũng bằng lòng thừa nhận cô ta chính là vợ mình rồi sao?

Hơn nữa… anh còn nói, sau này bọn họ SẼ CÓ con?

Hà Hàm Bội vốn dĩ tức đến mức không thở ra hơi, nhưng sau khi nghe xong lời nói của Hà Tuấn Khoa thì tâm trạng cũng đã tốt lên không ít “Cái tên nhóc đáng ghét này, cứ để cho nó đi, cho nó đi theo người phụ nữ bệnh tật kia đi!” Hà Hàm Bội từ trước đến nay đều không ưa gì Lâm Thanh Dương, đặc biệt là từ lúc biết được trên người Lâm Hương Giang có gen mắc bệnh điên, chị ta lại lo lắng Lâm Thanh Dương cũng sẽ mắc phải.

“Tuấn Khoa, em nói đúng, Thu Huyền vẫn đang còn trẻ tuổi như vậy, hai em lại vừa mới kết hôn, là vợ chồng mới cưới, chị tin là hai em rất nhanh sẽ sinh được một đứa bé khỏe mạnh ngoan ngoãn” Hà Hàm Bội đã rất mong đợi đứa con của hai người họ.

“Chị cả, chị nói gì vậy chứ…” An Thu Huyền ngại ngùng cúi đầu.

Hà Hàm Bội nắm lấy tay của cô ta, không ngừng giễu cợt nói: “Ai da, sao lại xấu hổ rồi chứ? Chị nói đây là chuyện quan trọng, em phải nhanh nhanh sinh cho chị một đứa cháu đấy nhá.”

“Em… một mình em thì sao mà sinh được chứ ạ” An Thu Huyền càng ngại ngùng hơn, cô ta không dám nhìn Hà Tuấn Khoa.

Hà Hàm Bội ngay lập tức giao cho anh một nhiệm vụ: “Tuấn Khoa, em cũng nghe thấy rồi đấy, nhiệm vụ tiếp theo của em sẽ chính là để cho Thu Huyền có bầu”

Hà Tuấn Khoa tỏ ra rất lạnh nhạt, anh nói một câu: “Bây giờ em chưa có ý định muốn có con, hơn nữa…em có một mình Thanh Dương nó là đủ rồi” Anh nói, không hề quan ii tâm đến sắc mặt của hai người họ mà quay người rời đi.

“Em, em là cái đồ không hiểu lý lẽ, em nói cái gì hả? Em nói rõ lại cho chị nghe xeml” Hà Hàm Bội còn tưởng là mình nghe nhầm.

Nụ cười trên mặt An Thu Huyền hoàn toàn cứng đờ lại, khuôn mặt cô ta cũng nóng bừng bừng, cảm giác như bị người khác tát một cái thật mạnh.

Câu nói kia của anh là có ý gì? Cái gì mà chỉ cần mỗi Lâm Thanh Dương nó là đủ rồi?

Chẳng lẽ…anh căn bản chưa từng nghĩ đến sẽ có thêm đứa con nào nữa?

Lâm Thanh Dương nhanh chóng thu dọn xong hành lý của mình, cậu kéo chiếc va li nhỏ sải bước thật nhanh ra khỏi cổng nhà họ Hà.

Ngoài cổng đã có xe đang đợi cậu, chiếc xe này là do Hà Tuấn Khoa sắp xếp để đưa cậu đến chỗ mẹ của mình.

Lâm Thanh Dương còn tưởng rằng anh sẽ đi ra níu giữ cậu lại, nhưng không ngờ rằng ba của cậu là một người tàn nhẫn, căn bản không hề để ý đến.

Cũng đúng, sau này người phụ nữ kia sẽ sinh con cho ông ấy, có cần cậu hay không cũng không quan trọng!

Càng nghĩ càng tức giận, cậu ngồi lên xe rồi nói với quản gia đến tiễn cậu: “Ông trở về nói với người bố tồi tệ đó của cháu, rằng là cháu và mẹ không cần ông ấy, tốt nhất là ông ấy đừng có mà đến cầu xin hai mẹ con cháu!”

“Tôi nhớ rồi, thưa cậu chủ, cậu đi thong thả, có thời gian thì hãy trở về đây chơi nhé.”

Ông quản gia hơi cúi người nói.

“Ai thèm trở về đây chơi chứ? Cháu và ông ấy đã cắt đứt quan hệ bố con rồi, ông hiểu không!”

“Vâng, vậy cậu chủ nhớ chú ý an toàn”

Ông quản gia không dám chọc giận cậu chủ này nữa.

Lâm Thanh Dương vẫn cố nhìn vào phía trong nhà một lần nữa để chắc chẵn rãng người ba tồi tệ của mình không chạy ra níu giữ cậu lại, mặc dù có chút thất vọng nhưng cậu không được thể hiện ra ngoài.

“Lái xe đi!” Cậu hét lớn, cậu đi rồi, cậu sẽ không quay trở lại đây nữa!

Hà Tuấn Khoa đứng trước cửa kính trong suốt, im lặng nhìn chiếc xe ở cổng dần dần đi xa, đôi mắt đen tuyền của anh càng lúc càng trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.