Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 425



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 425: Không ai dám làm khó tôi

Thấy Lâm Hương Giang có chút kích động, Nguyễn Cao Cường mở miệng, nhưng câu “Hà Tuấn Khoa đã chết từ lâu rồi, em tỉnh táo lại đi!” bị kẹt cứng trong cổ họng.

Anh sợ nói ra sẽ càng khiến cô không chịu nổi.

“Cao Ánh, tình hình sau vụ nổ đâu phải em chưa nhìn thấy, có thể nói trong tình hình đó, rất khó để thoát được. Nếu không thì lâu như vậy rồi, sao anh ta không có chút tin tức nào” Anh cố nhãn nhịn, thay đổi sang góc độ khác để khuyên cô.

Dù sao cô cũng là đứa em gái duy nhất của anh, anh không muốn cô vì chuyện của Hà Tuấn Khoa mà mạo hiểm.

Lâm Hương Giang hiểu anh muốn tốt cho cô, chỉ là hiện tại cô thật sự không nghe nổi lời khuyên nào.

“Anh, 2 năm rồi, em đã đợi lâu đến vậy, khó khăn lắm mới có chút tin tức, bất kể kết quả có ra sao, em đều phải đi một chuyến, nếu không em sẽ không thể hoàn toàn chết tâm được.” Thái độ của cô rất kiên quyết.

Không đợi Nguyễn Cao Cường lên tiếng, cô lại nói: “Anh không cần phải khuyên em nữa, em đã quyết định rồi, anh chỉ cần giúp em chăm sóc Lâm Thanh Dương là được.

Những chuyện khác anh không cần phải lo”

“Em..” Nguyễn Cao Cường tức giận, thật sự không biết phải làm sao khuyên cô.

Nhìn cô quyết liệt như vậy, ngay cả mười con trai cũng không có cách nào kéo cô quay lại.

“Anh, nếu đổi lại là Hương Vi xảy ra chuyện, anh sẽ từ bỏ việc tìm cô ấy sao?”

Lâm Hương Giang hỏi ngược lại anh một câu.

Nguyễn Cao Cường mím môi không nói, trầm mặc đối diện với cô.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh mới chịu thỏa hiệp: “Em muốn đi thì đi đi, có chuyện gì nhớ gọi cho anh ngay.”

Câu hỏi đó của cô, anh không trả lời, nhưng trong lòng anh có đáp án. Điều đó là không thể nào, vì vậy anh cũng có thể hiểu được cho tâm trạng cô.

Lâm Hương Giang mỉm cười, an ủi anh: “Em chỉ đi làm chai nước hoa cho người ta thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ, yên tâm đi” Nói xong cô vỗ vai anh rời đi.

Nguyễn Cao Cường vẫn như cũ cau màu: “Em đã nói với Thanh Dương chưa? Rằng em đi tìm ba thăng bé?”

Ánh mắt Lâm Hương Giang lóe lên một chút, sau đó tu xuống, cô lắc đầu: “Không có, em cũng không chắc có tìm được anh ấy không, nên không nói cho thằng bé, em chỉ nói là em đi công tác”

Cô nhìn về phía hai đứa trẻ trên bãi cỏ, cảm xúc trong mắt dường như giao động”

“Đúng rồi, Hương Vi lại đi quay phim à?

Cô vốn đã ký hợp đồng với công ty giải trí của Hà Tuấn Khoa, sau đó Nguyễn Cao Cường yêu cầu Lâm Hương Giang đem hợp đồng của cô ấy chuyển đến công ty giải trí anh mới mở.

Vì Đào Hương Vi, anh đã mở phòng làm việc cho một mình cô, ký độc quyền với một mình cô, tất cả tài nguyên đều dành cho cô.

Nghe thì có vẻ rất tuyệt vời, thật ra là muốn khống chế tất cả hành tung của cô, không cho phép cô nhận quảng cáo bừa bãi.

Đặc biệt là bộ phim có cảnh hôn, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Mặc dù như vậy, Nguyễn Cao Cường vẫn không vui, là vì cô đi quay đến nỗi không thấy bóng dáng đâu Anh thậm chí còn nghỉ ngờ không biết có phải cô dùng chuyện quay phim làm cái cớ để trốn tránh anh?

*Sớm muộn gì anh cũng khiến cô ấy dẹp đi cái đam mê đóng phim” Giọng điệu của anh trầm xuống.

“Sao nghe giọng điệu của anh… giống như bị vợ bỏ rơi, bị ghẻ lạnh quá lâu, chắc cũng không dễ chịu nhỉ?” Lâm Hương Giang không nhịn được trêu chọc anh.

Nguyễn Cao Cường liếc cô một cái: “Cười trên nỗi đau người khác không có ích gì cho em đâu”

Cô giơ tay lên thề: “Em không cười trên nỗi đau của anh, em đã nói với anh từ lâu, đừng cố kiểm soát cô ấy, nếu không sẽ bị phản tác dụng.”

“Có phải đến lúc em nên đi rồi không?”

Đến bây giờ, anh vẫn như cũ không nghe lời khuyên của cô, trực tiếp đuổi cô đi.

“Anh không muốn nghe thì thôi, nhớ đấy, giúp em chăm sóc tốt cho Thanh Dương.” Cô phải đi rồi.

“Nếu không yên tâm, em có thể tự chăm sóc” Nguyễn Cao Cường lạnh lùng nói.

Lâm Hương Giang sau đó dặn dò con trai vài câu, để cậu bé ở đây phải biết chăm có Đào Vân Nhi.

“Mami, mẹ có bao giờ thấy con bắt nạt Vân Nhi không? Ngược lại là mẹ đấy, lần này đi công tác bao lâu?” Lâm Thanh Dương hỏi “Lần này có lẽ sẽ hơi lâu, mẹ sẽ gọi điện thoại cho con, cũng có thể gọi video” Cô không thể đưa ra một mốc thời gian cụ thể cho thẳng bé.

Lâm Thanh Dương cứ tưởng rằng cô đi điều chế nước hoa cho bệnh nhân, việc này quả thực cần thời gian, nên cũng không quan tâm nhiều.

“Được, vậy con ở đây đợi mẹ về. mẹ cứ yên tâm đi làm việc đi” Cậu đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho mình.

Lâm Hương Giang cười xoa đầu cậu, ánh mắt nhìn cậu sâu đậm, sau đó liền rời đi Nước Mỹ.

Lâm Hương Giang theo đoàn người của Sở Khả Vy rời khỏi sân bay, đã có xe bên ngoài chờ họ.

Lên xe, tiếp theo họ sẽ đi thẳng đến nhà họ Sở.

Lâm Hương Giang nhìn phong cảnh những nơi mình đi qua bên ngoài cửa xe, mọi thứ ở đây đều khác với Trung Quốc, nhìn không có cảm giác quen thuộc.

Nhưng những thứ này đều không quan trọng, lần này cô đến chỉ có một mục đích, đó là tìm được Hà Tuấn Khoa.

“Cô không cần căng thẳng, cô là khách, đến đây, sẽ không có ai dám làm khó cô.” Sở Khả Vy thấy cô mãi không lên tiếng, nên muốn giúp cô bớt căng thẳng.

Lâm Hương Giang lúc này mới hoàn hồn, nhìn cô ấy cười nói: “Tôi không căng thẳng”

Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, liền hỏi: “Đúng rồi, hay là trước tiên cô nói cho tôi biết nguyên nhân gì khiến Henry không thể ngủ?

Anh ấy đã trải qua những chuyện gì?”

Khóe môi cong của Sở Khả Vy bỗng biến mất, không biết nghĩ đến thứ gì, khiến vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi: “Không gấp, đt gặp anh ấy, tôi tự khắc sẽ nói cho cô biết”

Lâm Hương Giang không khỏi có chút nghi hoặc, lẽ nào chuyện mà ngài Henry này trải qua không đơn giản sao?

Mấy chiếc xe cùng đến nhà họ Sở, sau khi xe tiến vào, Lâm Hương Giang nhìn kiến trúc bên ngoài, có chút cảm giác như tiến vào cung điện của quý tộc.

Tòa nhà chính của nhà họ Sở được xây dựng theo phong cách cung điện Châu Âu, vô cùng hoa lệ và phong cách, ai không biết còn tưởng rằng nhà họ Sở chính là vua của nước M.

Trên thực tế, địa vị của nhà họ Sở ở nước M cũng không khác gì một ông vua.

Lâm Hương Giang phát hiện ra rằng từ khi vào cửa đến khi xe dừng lại, 4 phía đều có binh lính, họ thật sự mặc đồng phục quân đội, trong tay cầm súng.

“Sao nơi này lại có binh lính?” Cô không hiểu lên tiếng hỏi, Jess cười, giải thích với cô: “Đây đều là những lực lượng vũ trang tư nhân của nhà họ Sở chúng tôi, ở nước M, chỉ có nhà họ Sở mới được quyền sở hữu bộ đội giống như vậy”

Lâm Hương Giang nghe xong âm thầm kinh hãi, tuy rằng là lực lượng vũ trang tư nhân, nhưng vẫn có súng”

Cô bắt đầu hiểu vì sao từ đầu đến cuối Nguyễn Cao Cường lại kịch liệt phản đối cô tới đây, nhà họ Sở thật sự là nơi vô cùng nguy hiểm.

“Cô không cần sợ, bọn họ sẽ bảo vệ người của nhà họ Sở, sẽ không nổ súng với cô, đặc biệt hơn cô lại là khách quý tôi mới đến” Sở Khả Vy nói.

Lâm Hương Giang giật giật khóe môi, cười với cô ấy, nếu không phải vì tung tích của Hà Tuấn Khoa, cô nhất định sẽ không đến nơi nguy hiểm như vậy.

Jess sớm đã báo với trong nhà, vì vậy sau khi họ xuống xe, quản gia nhà họ dẫn theo một nhóm giúp việc đến chào đón


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.