Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 947



Chương 947

Nguyễn Cao Cường nghe thấy tiếng cười, quay đầu lại nhìn cô: “Cô đi xem Vân Nhi đã tỉnh chưa đi?”

Cô cố nhịn cười gật đầu: “Được” Xoay người đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, anh để lửa lớn quá, cẩn thận kẻo cháy đấy”

Nguyễn Cao Cường lại nhìn về cái nồi, quả nhiên một bên đã bị cháy xém, anh ấy vội vàng lật nhanh sang mặt kia, tay chân vẫn còn hơi luống cuống.

Đào Hương Vi cong môi bước ra khỏi bếp đi đến phòng con gái, khi đến nới con gái nhỏ đã thức dậy.

“Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ?” Cô bé vừa tỉnh dậy đã tìm ba.

“Ba đang làm bữa sáng cho chúng ta.”

“Làm bữa sáng? Thật không ạ?” Vân Nhi cũng cảm thấy khó tin: “Trước đây ba chưa từng làm mấy việc như thế này bao giờ, trước kia ở nhà đều là do đầu bếp làm, còn do… Dì Nam Thùy Dương làm”

“Vậy thì con phải nếm thử một chút đi, lần sau không biết là khi nào ba mới lại làm bữa sáng nữa đâu.’ Đào Hương Vi giúp con gái mặc quần áo và chải đầu.

“Được rồi, con đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó xuống ăn bữa sáng do đích thân ba con làm”

“Dạ” Vân Nhi cũng đang rất chờ mong.

Chờ đến khi hai mẹ con rửa mặt sạch sẽ đi đến bàn ăn, đã thấy bữa sáng được dọn sẵn trên bàn, có sữa đậu nành với bánh quẩy, tiểu long bao, xíu mại, còn có trứng ốp la, rất nhiều loại, nhìn qua trông vô cùng ngon mắt.

“Ba, tất cả chỗ này đều là do ba làm ạ? Tại sao cô lại không biết ba có thể làm mấy cái này chứ?

Nguyễn Cao Cường sờ mũi: “Trứng ốp la là do ba làm”

“Vậy mấy cái kia..”

“Ba nhờ Mộ Dung Bạch đi Nhất Phẩm mua mang tới”

Nhất Phẩm là quán điểm tâm sáng ngon nhất, muốn đi đến đó ăn điểm tâm sáng còn phải đặt chỗ trước.

Hai mẹ con vừa nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, thì ra là thế..

“Cắt đứt toàn bộ qua lại với người phụ nữ đó” Ông cụ ra lệnh.

Thân là người nảm quyền ở nhà họ Nguyễn Cao, Nguyễn Cao.

Cường đương nhiên không cần xuống bếp nấu ăn, cho nên bây giờ anh ấy vì hai mẹ con cô mà ốp la trứng như thế này đã là chuyện rất hiếm rồi.

Thật ra là anh ấy không có tài nghệ nấu nướng.

“Nhân lúc thức ăn còn nóng mau ăn đi” Anh ấy cũng không cảm thấy xấu hổ vì mình không có tài nghệ nấu nướng như Hoàng Công Thành.

Hai mẹ con cũng rất nể tình, dù sao sáng sớm anh ấy đã nhờ Mộ Dung Bạch đi mua, tất nhiên, người vất vả là Mộ Dung Bạch.

“Con thích nhất sủi cảo tôm của Nhất Phẩm” Vân Nhi nói.

Nguyễn Cao Cường nghe vậy, đưa sủi cảo tôm cho cô bé: “Vậy thì mấy cái này đều là của con”

“Cảm ơn ba, ba với mẹ cũng ăn cùng đi” Vân Nhi làm sao có những hành động ích kỷ, ăn một mình như thế này, thậm chí còn gắp cho bọn họ mỗi người một miếng sủi cảo “Cảm ơn Vân Nhi đã chia cho mẹ” Đào Hương Vi thấy con gái mình so với hai ngày trước đã nói nhiều hơn không ít, dường như cô bé cũng gần giống như trước đây, trong lòng cô ấy cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi chút.

Cô ấy thực sự sợ sau này con gái mình sẽ có bệnh tâm lý để lại hậu quả nghiêm trọng “Mẹ, mẹ phải cảm ơn ba mới đúng vì ba đã chuẩn bị bữa sáng phong phú như vậy cho chúng ta” Đây cũng là lần đầu tiên Vân Nhi nhìn thấy ba xuống bếp nấu ăn, cô bé cảm thấy mình phải quý trọng những dịp như thế này.

“Cảm ơn anh” Đào Hương Vi nói với Nguyễn Cao Cường.

Nguyễn Cao Cường không quen với việc bọn họ khách khí như vậy, nhưng anh ấy lại cảm thấy không khí lúc này thực sự rất tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.