Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1000



Chương 1000

“À, không phải, mợ Ôn, làm ơn, hãy tha cho tôi đi mà. Mợ là người rộng lượng, đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi, làm ơn hãy tha thứ cho tôi lần này đi!”

Vương Vãn Hương lại ăn nói khép nép.

“Vừa nãy tôi bảo là quỳ xuống cơ mà?”

Vương Vãn Hương nhìn Ôn Khanh Mộ, sau đó nhìn về phía Tô Lạc Ly, đầu gối của bà ta bắt đầu chùn xuống.

Quỳ với một người đáng tuổi con cháu mình, đã vậy đây còn là người mà trước đây mình đã khinh thường.

Dù thế nào thì Vương Vãn Hương cũng không thể cảm thấy thoải mái nổi.

Bà ta không biết phải làm sao cho phải.

“Sao nào? Không muốn làm à? Không muốn thì thôi đừng làm nữa, tôi cũng không muốn ép uổng gì hai người. Người đâu, tiễn khách!” Ôn Khanh Mộ lập tức ra lệnh đuổi khách.

“Không, không, tôi bằng lòng, tôi bằng lòng, đừng đuổi chúng tôi đi mà!”

Vương Vãn Hương vội vàng cản anh lại, vẻ mặt bà hơi mất tự nhiên, thậm chí cả người còn hơi run run.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bà ta làm chuyện thế này.

Từ trước tới giờ bà ta luôn sống an nhàn, sung sướng, làm gì có chuyện phải quỳ xuống trước mặt người khác.

Tô Khôn đứng một bên, thậm chí còn chẳng dám ngẩng đầu lên.

Tô Lạc Ly cũng ngẩn mặt ra. Đây chính là người mẹ kế ngày trước lúc nào cũng cao cao tại thượng, chưa bao giờ coi cô ra gì, người mẹ kế năm xưa lúc nào cũng đánh chửi, mắng nhiếc cô. Chẳng lẽ bây giờ bà ta sẽ quỳ xuống trước mặt cô thật sao?

“Đủ rồi đấy!”

Đúng vào khoảnh khắc Vương Vãn Hương quỳ hẳn chân xuống thì Tô Khôn bỗng quát một câu.

Mọi người đều nhìn về phía Tô Khôn.

“Tô Lạc Ly! Mày là đồ bất hiếu! Mày nghĩ mày đậu được lên cành cao làm phượng hoàng thì muốn chà đạp bọn tao thế nào thì làm à? Tao nói cho mày biết! Tao là bố mày! Đây là sự thật không thể thay đổi được! Mày dám bảo bố mày quỳ xuống trước mặt mày, không sợ sét đánh chết mày à?”

Tô Khôn duỗi tay ra, kéo Vương Vãn Hương đứng dậy: “Tao nhìn thấy rõ rồi, hai người không hề có ý muốn giúp đỡ! Chúng mày chỉ muốn nhìn gia đình này bị mất mặt, muốn làm nhục bọn tao thôi!”

“Ông nó, đừng nói nữa…”

“Tôi muốn nói đấy! Dù bà có quỳ xuống thì họ cũng chẳng giúp đâu, đi thôi!”

Tô Khôn nổi giận đùng đùng, kéo Vương Vãn Hương rời đi.

Ôn Khanh Mộ nhìn theo bóng lưng của hai người đi, không nhịn được mà cười khẩy một cái.

“Không ngờ là giờ rơi vào đường cùng rồi mà vẫn khí khái đến thế. Không thể hiểu là lấy đâu ra tự tin nữa?”

Ôn Khanh Mộ vừa nói dứt câu thì đã nghe thấy tiếng “rầm” vang lên, sau đó là Tô Lạc Ly đi qua người anh, ra khỏi bếp.

“Ấy, em không làm bánh nữa à? Anh vẫn chờ được ăn bánh đấy, có chuyện gì thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.