Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1024



Chương 1024

“Mẹ…” Tô Nhược Vân chợt nghẹn ngào không thốt nên lời, cô ta nhào vào lòng Vương Vãn Hương và bật khóc.

“Ngoan, đừng khóc, đều tại bố mẹ không có năng lực, khiến con cũng bị ức hiếp theo!” Nói xong, Vương Vãn Hương cũng không khỏi rơi nước mắt.

“Không biết con gái ở nhà chồng bị ức hiếp nhường nào! Lại còn cố nghĩ cách đến giúp đỡ chúng ta! Nhìn lại đứa con gái kia của ông mà xem, bản thân thì ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống sung túc, còn người nhà của mình thì mặc kệ!”

Vương Vãn Hương vừa khóc vừa chửi rủa.

Tô Khôn chỉ biết liên tục thở dài, không biết phải nói gì.

Sau khi khóc đủ rồi, Tô Nhược Vân cầm khăn giấy lau nước mắt, “Được rồi, mẹ đừng nói gì nữa, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Bố mẹ à, con không thể ở lại lâu hơn được, nếu mẹ chồng con trở về mà không thấy con thì về nhà bà ấy lại trách mắng con, con đi trước đây ạ.”

“Vân Vân à, con cũng đừng để mình chịu tủi nhục nữa, dù sao thì hiện tại con cũng đang mang thai con cháu nhà họ Mộ Dung nên mẹ chồng con sẽ phải vuốt mặt nể mũi, con cũng đừng nhẫn nhục chịu đựng quá.”

“Mẹ đừng lo lắng, con không có gì đáng lo ngại đâu ạ, bố mẹ hãy giữ gìn sức khỏe. Còn về chuyện việc làm thì tìm được hay không cũng chẳng sao, con sẽ lại nghĩ cách.”

Tô Nhược Vân dặn dò xong thì vội vã trở về nhà.

Cũng may mà Lâm Thanh Phượng vẫn chưa về, Tô Nhược Vân cũng thở dài một hơi.

Cô ta ngồi trên giường của mình và vắt óc suy nghĩ, cô ta quyết không thể để mình tiếp tục như thế này, đợi sau khi sinh đứa bé này ra, cô ta có thể sẽ bị nhà họ Mộ Dung đuổi đi bất cứ lúc nào!

Cô ta quyết không thể ngồi chờ chết!

Tối hôm đó Mộ Dung Dịch về rất muộn, anh ta vừa phải bận rộn với công việc vừa phải đi xã giao rất nhiều, bình thường Tô Nhược Vân đều không đợi anh ta.

Bởi vì đang trầm ngâm suy nghĩ nên Tô Nhược Vân vẫn chưa ngủ, nên lúc này mới chờ được Mộ Dung Dịch.

“Anh Dịch! Sao anh uống nhiều rượu vậy?”

Mộ Dung Dịch vừa bước vào cửa, Tô Nhược Vân đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta.

“Tránh ra!”

Mộ Dung Dịch loạng choạng bổ nhào về phía giường, anh ta ngã người trên giường, nới lỏng cà vạt của mình.

“Anh Dịch, anh không sao chứ? Có cần em đi gọi người giúp việc lấy thuốc giải rượu cho anh không?”

Trong khoảng thời gian này, hầu như Tô Nhược Vân đều ngoan ngoãn nghe theo lời Mộ Dung Dịch.

Mộ Dung Dịch chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Vân một lúc lâu.

“Ly Ly…”

Tô Nhược Vân vừa nghe thấy cái tên này thì vội vàng lùi về phía sau, “Em không phải!”

Mộ Dung Dịch lập tức ngồi dậy, kéo Tô Nhược Vân lại, “Ly Ly, tại sao? Tại sao lại kết hôn? Tại sao em lại kết hôn?”

Nghe thấy lời nói khi say của Mộ Dung Dịch, Tô Nhược Vân có chút không biết phải làm sao.

“Tại sao, rốt cuộc là tại sao? Tại sao em không đợi anh? Anh có thể cưới em, anh hối hận rồi, anh thật sự hối hận rồi, cho anh một cơ hội nữa được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.