Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1047



Chương 1047

Bố cô! Vừa rồi cô còn có chút áy náy, thế mà bố cô lại muốn bé cưng chết!

“Nhưng mà em yên tâm đi, anh đã hỏi rõ bác sĩ rồi. Họ nói rằng bé cưng chắc chỉ mới uống một viên thôi, lượng thuốc không nhiều, không cần dùng thuốc, cứ để cơ thể chuyển hóa từ từ là được. Chỉ là mấy ngày này thằng bé sẽ hay ngủ hơn thôi.”

Tô Lạc Ly lo lắng nhìn về phía nôi, bé cưng lại ngủ rồi.

Thảo nào cô phát hiện bé cưng lại ngoan như vậy? Thì ra đúng là có vấn đề.

Ôn Khanh Mộ vội vàng kéo mặt Tô Lạc Ly qua, “Không sao, không sao, con của chúng ta được thừa hưởng gen trội của anh, cho dù thằng bé có trở nên ngốc nghếch một chút thì cũng thông minh hơn người khác.”

“Đã là lúc nào rồi mà anh còn đùa được?”

“Không phải nói đùa, là nói thật, để thằng bé thông minh như vậy làm gì? Sau này rất khó dạy.” Ôn Khanh Mộ cười tinh quái nhìn Tô Lạc Ly.

“Chồng, mai em có thể đi gặp ông ta không?”

Ôn Khanh Mộ hiểu Tô Lạc Ly đang nói đến ai, “Em chắc là muốn gặp ông ta sao?”

“Em rất chắc chắn, em biết ông ta nhất định sẽ chửi em rất khó nghe, em nhất định phải đi.”

“Được, anh sẽ thu xếp.”

“Đã bận cả một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ, nể tình mấy ngày nay bé cưng không thoải mái lắm, anh cho phép thằng bé ngủ lại phòng chúng ta, có phải anh là một ông bố rất rộng lượng không?”

Tô Lạc Ly không khỏi bật cười, rộng lượng? Cũng chỉ hôm nay thôi đúng chứ.

Ngày hôm sau, Tô Lạc Ly thu xếp cho bé cưng rồi cùng Ôn Khanh Mộ đến đồn cảnh sát, vì vụ án vẫn đang được điều tra nên Tô Khôn bị tạm giam trong đồn cảnh sát, không bị đưa vào tù.

Khi Tô Khôn bị còng tay bước vào phòng, khoảnh khắc nhìn thấy Tô Lạc Ly, đột nhiên ông ta chửi rủa ầm lên.

“Tô Lạc Ly, thế mà cô còn có mặt mũi đến gặp tôi? Cô đúng là người phụ nữ độc ác tán tận lương tâm! Đứa con gái bất hiếu! Nếu như cô còn chút lương tâm thì thả tôi ra!”

“Không được ồn ào!” Cảnh sát bên cạnh mắng.

Tô Lạc Ly ngồi vững như núi Thái Sơn, vẻ mặt lạnh lùng.

“Bố, tôi vẫn gọi ông một tiếng bố, tôi gọi ông như vậy ông dám trả lời không?”

Tô Khôn cười lạnh ngồi xuống ghế, hai nhân viên cảnh sát ở hai bên.

“Nếu như cô đến cứu tôi ra ngoài thì mau lên, nếu không phải thì đừng làm mất thời gian của tôi.”

“Thời gian của ông? Tôi e rằng từ hôm nay ông sẽ không còn thời gian của riêng mình nữa rồi, nói gì mà mất thời gian?”

Tô Khôn dường như hiểu ra điều gì đó sau khi nghe những lời Tô Lạc Ly nói, “Cô thật sự thấy chết không cứu? Tô Lạc Ly cô có còn là con người nữa không?”

“Ông hỏi tôi có phải là con người không? Ông có phải là con người không? Ông muốn giết chết cháu ngoại ruột thịt của mình! Ông là con người sao?!” Tâm trạng của Tô Lạc Ly có chút kích động!

“Tôi không muốn giết thằng bé! Tôi chỉ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.