Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1049



Chương 1049

“Lạc Ly, là bố không tốt, sau khi bố ra ngoài nhất định sẽ làm người thật tốt, nhất định sẽ không gây phiền phức cho con nữa, cứu bố đi, cứu bố đi!”

“Ngoan ngoãn một chút!” Cảnh sát vội vàng giữ lấy Tô Khôn.

Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy nực cười sau khi nghe những lời này, cô sẽ không bao giờ mềm lòng nữa, bởi vì sự mềm lòng của cô mà đã suýt nữa hại chết con trai mình, cô tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa.

Tô Lạc Ly rời khỏi phòng mà không thèm nhìn Tô Khôn.

Ôn Khanh Mộ đợi cô ở bên ngoài, nắm tay cô cùng nhau bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Trở về nhà, Tô Lạc Ly vẫn có chút không vui, Ôn Khanh Mộ cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.

“Chồng, em muốn nói chuyện với anh.” Khi Ôn Khanh Mộ muốn an ủi Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly lên tiếng trước.

Hai người cùng nhau đến phòng làm việc.

Ôn Khanh Mộ ngồi xuống ghế trước bàn làm việc trước, đồng thời ôm Tô Lạc Ly vào lòng, để cô ngồi ở trên đùi mình.

“Em cũng không chạy mất.”

Hành động này của Ôn Khanh Mộ làm gián đoạn suy nghĩ của Tô Lạc Ly.

“Như vậy sẽ gần em hơn, tiện sờ em hơn.” Ôn Khanh Mộ cười xấu xa.

Tô Lạc Ly biết rằng Ôn Khanh Mộ làm điều này là vì không muốn cô quá nặng nề, vì vậy cũng không thay đổi tư thế.

“Thuốc độc này không phải là ý của bố em, là Tô Nhược Vân.”

“Thật ra anh cũng đoán được một chút, bố em chỉ muốn tiền, ông ta không cần thiết phải giết chết con trai chúng ta, như vậy cũng không có lợi gì cho ông ta.”

“Tô Nhược Vân đã lừa ông ta, nói rằng đó là thuốc an thần, bố em coi như vẫn còn chút lương tâm, biết rằng cho dù là thuốc an thần thì cũng không tốt cho trẻ nhỏ, cho nên đã bẻ viên thuốc ra thành hai nửa chia thành hai lần cho bé cưng uống.”

Ôn Khanh Mộ bĩu môi, “Coi như ông ta còn có chút lương tâm.”

“Lòng ghen tị của Tô Nhược Vân rất lớn, cô ta nghĩ rằng nếu như em không còn đứa con này nữa thì chắc chắn anh sẽ ghét bỏ em, mục đích là không muốn nhìn thấy em sống tốt.”

“Tình cảm của chúng ta thì có liên quan gì đến con trai chứ?”

“Đương nhiên là có, người bình thường đều cho rằng anh là con nhà giàu, gia đình nhà giàu chú trọng nhất chính là người thừa kế. Vì vậy, em có con trai đồng nghĩa với việc đã ngồi vững ở vị trí mợ chủ rồi, tư duy của mọi người đều là như vậy, nhưng ai mà biết được nhà chúng ta khá đặc biệt.”

Ôn Khanh Mộ im lặng không nói gì, tình cảm của anh và Tô Lạc Ly làm sao có thể bị tổn thương bởi một đứa trẻ chứ.

Cho dù không có con, Ôn Khanh Mộ cũng sẽ ở bên Tô Lạc Ly cả đời.

“Tất cả kế hoạch đều là từ tay Tô Nhược Vân.”

“Ly Ly, em có chắc không? Nếu Tô Nhược Vân là kẻ chủ mưu…”

Ôn Khanh Mộ còn chưa nói xong, nếu Tô Nhược Vân là chủ mưu vậy thì cô ta cũng phải đối mặt với mối họa ngồi tù.

“Sẽ không nhầm được, bố em hồ đồ cả đời, ông ta không thông minh đến mức làm ra một kế hoạch tỉ mỉ vẹn toàn như vậy, còn ăn mặc thành một người trẻ tuổi, còn làm ra hiện tượng giả rằng mình đã chạy khỏi trung tâm thương mại, thậm chí phải hai mươi tư giờ sau mới chịu thả người. Bố em không thể làm ra những chuyện này được, em nghe nhân viên cũ nói là bố em còn không biết tính sổ sách!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.