Chương 1058
“Vẫn còn chưa nói được mấy câu mà đã vội đi gặp cháu trai rồi à?”‘
“He he, chị mau đưa em đi xem đi!”
Tô Lạc Ly cũng không có cách nào với Tô Kiêm Mặc, trước tiên cô đi đến phòng cho trẻ, bảo tất cả người giúp việc rời đi rồi mới để Tô Kiêm Mặc vào.
“Bé cưng, mau xem ai đến thăm con này, là cậu con đấy.”
Tô Kiêm Mặc hào hứng chạy tới bế bé cưng lên, “Lớn rồi mới tốt hơn một chút, khi mới trăm ngày chỉ bé như vậy thôi.”
“Đương nhiên rồi, nếu không lớn thì chẳng phải là chuyện xấu sao?”
“Mau vào đi! Em trèo cao thế không sợ bị ngã à!” Tô Lạc Ly vội vàng vẫy tay Tô Kiêm Mặc rất vui mừng nhìn cháu trắng trẻo trai mập mạp của mình.
Bé cưng nhìn thấy Tô Kiêm Mặc cũng hoàn toàn không thấy xa lạ, luôn nhào vào lòng cậu, muốn cậu bế, sau đó đi lấy đồ chơi mà cậu bé thích.
Tô Lạc Ly đi ra ngoài, khi cô quay lại thì thấy Tô Kiêm Mặc đang nằm bò trên mặt đất, bé cưng đang cưỡi trên lưng cậu, chơi rất vui vẻ.
“Kiêm Mặc, em đừng chiều chuộng thằng bé quá, em như vậy sẽ chiều hư thằng bé đấy.”
“Em chỉ có một đứa cháu trai, em không chiều thằng bé thì chiều ai, hay là chị lại sinh cho em thêm một đứa cháu nữa, em thay phiên chiều chúng.”
Tô Lạc Ly thở dài, bây giờ cô đang bắt đầu lo lắng có quá nhiều người cưng chiều bé cưng, khi nào bé cưng lớn lên sẽ không quản được.
Lần đầu tiên nhóc con chơi với cậu của mình, chơi được vài tiếng rồi mới bị Tô Lạc Ly bế đi ngủ.
Ngay cả khi bé cưng đã ngủ say, Tô Kiêm Mặc vẫn không muốn rời đi một giây nào.
“Kiêm Mặc, sao em không hỏi chị tìm em tới làm gì?”
Mắt Tô Kiêm Mặc luôn cong mắt nhìn cháu trai mình, “A, phải rồi, chị tìm em làm gì thế?”
“Em còn biết chị có chuyện tìm em à?” Tô Lạc Ly không khỏi trợn mắt, trong mắt cậu ngoài cháu trai ra còn có ai khác sao?
“Chị có chuyện gì thì nói đi!” Mắt Tô Kiêm Mặc vẫn không rời khỏi cháu trai mình.
“Chị muốn em giúp chị một việc.”
Tô Lạc Ly nói kế hoạch của mình cho Tô Kiêm Mặc.
“Chị, chị yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em, em nhất định sẽ làm tốt.”
Tô Kiêm Mặc vỗ ngực vô cùng tự tin.
Vì đã nhiều năm không có người ở nên căn nhà ở quê hơi cũ nát.
Vương Vãn Hương dường như già đi rất nhiều, nhiều tóc bạc hơn rồi.
“Vân Vân, mẹ thấy con có vẻ phờ phạc đi nhiều, sao vậy? Có phải mẹ chồng con đối xử với con không tốt không?”
Tô Nhược Vân bất lực lắc đầu, “Mặc dù lời nói của bà ấy ít nhiều gì khiến con khó chịu, nhưng nể mặt đứa con trong bụng con bà ấy đối xử với con rất tốt, ăn nhiều đồ bổ, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Tối hôm qua con luôn nhìn thấy thứ không sạch sẽ…”
Đối mặt với mẹ mình, Tô Nhược Vân không có gì phải che giấu, kể cho Vương Vãn Hương nghe tất cả những gì cô ta đã nhìn thấy và nghe thấy.