Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1084



Chương 1084

Tô Nhược Vân chợt ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Ly và bật cười.

“Cô tưởng tôi ngu chắc? Tô Lạc Ly! Cô không có cách nào hành hạ tôi cho nên muốn nhận nuôi con tôi để hành hạ nó à? Tôi nói cho cô biết, cô nằm mơ đi! Cho dù tôi có bóp chết nó cũng không để cho cô nuôi đâu!”

“Cô tưởng tôi độc ác như cô sao? Tôi thật sự rất tò mò, trong mắt cô, tôi rốt cuộc là loại phụ nữ nào? Cô tự hỏi lương tâm cô đi, tôi đã từng hại cô chưa?”

Tô Nhược Vân nhất thời không nói được câu nào. Nói thật cô ta biết rõ Tô Lạc Ly từ nhỏ đã thật thà, cho nên luôn thích bắt nạt cô.

“Bất kể nói thế nào thì con cô vẫn gọi tôi là dì. Nếu năm năm sau cô ra tù có thể hối cải, tôi sẽ trả đứa trẻ lại cho cô.”

Tô Lạc Ly đứng dậy nhìn Tô Nhược Vân.

“Cô đã làm sai nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ còn muốn làm sai nữa sao? Cô còn muốn con mình cùng gánh chịu hậu quả cho những sai lầm của cô à? Cô nên trưởng thành, nên tỉnh ngộ đi.”

Tô Lạc Ly nói xong những lời này thì đi thẳng ra khỏi phòng họp.

Tô Nhược Vân ngồi một người trong phòng họp, đôi mắt đờ đẫn.

Có lẽ Tô Lạc Ly nói không sai, cô ta nên trưởng thành, nên tỉnh ngộ rồi.

Sau khi rời khỏi đó, Tô Lạc Ly về thẳng nhà. Cô vừa định vào thăm bé cưng lại bị Ôn Khanh Mộ chặn ở cửa phòng của trẻ.

“Sao anh không cho em vào trong?”

“Em nhắm mắt lại, anh cho em xem thứ tốt!” Ôn Khanh Mộ nói xong che mắt Tô Lạc Ly.

“Anh lại giở trò gì mà ra vẻ thần bí thế?” Tô Lạc Ly phàn nàn nhưng vẫn phối hợp với Ôn Khanh Mộ.

“Lát nữa em sẽ biết!”

Ôn Khanh Mộ dẫn Tô Lạc Ly vào phòng trẻ con, “Được rồi, em có thể nhìn!”

Tô Lạc Ly mở mắt ra, nhìn thấy bé cưng đang đứng ngay phía trước của mình, lẫm chẫm bước từng bước về phía mình!

Cậu bé toét miệng cười, “Mẹ…”

Tô Lạc Ly ngây người. Con trai mình biết đi rồi!

Mấy ngày trước Tô Lạc Ly vẫn luôn lo chuyện vụ án nên ít có thời gian làm bạn với con, chỉ nghe đám người giúp việc nói bé cưng đã bắt đầu học đi nhưng nghĩ cậu bé còn chưa tròn một tuổi, chắc không học được.

Cô không ngờ cậu bé lại biết đi nhanh như vậy!

Bé cưng nhào vào trong lòng của Tô Lạc Ly.

“Bé cưng, sao con giỏi vậy, không ngờ đã biết đi rồi!”

“Đương nhiên rồi, con trai anh mà lại!” Ôn Khanh Mộ có vẻ đặc biệt kiêu ngạo.

“Đúng vậy, con trai anh sắp một tuổi mà thậm chí còn chưa có nổi một cái tên đấy!”

Nhắc đến tên của bé cưng, hai người đều cảm thấy vô cùng đau khổ. Bé cưng sắp một tuổi mà bây giờ bọn họ vẫn chỉ gọi bé cưng bé cưng, ngay cả một cái tên đàng hoàng cũng không có.

“Trước sinh nhật bé cưng một tuổi, anh chắc chắn sẽ đặt tên cho con!” Ôn Khanh Mộ nói rất chắc chắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.