Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1088



Chương 1088

Tô Nhược Vân mặc kiểu áo choàng có mũ tương đối dài rộng che kín bụng của cô ta, không ai nhận ra đây là một người phụ nữ có thai.

Hơn nữa có rất nhiều người tới tham dự bữa tiệc sinh nhật nên càng không có ai chú ý tới cô ta.

“Chúng ta cắt bánh gato thôi!”

Người giúp việc dùng xe đẩy một cái bánh gato siêu lớn ra. Tô Lạc Ly bận rộn suốt cả ngày mới tự tay làm xong cái bánh gato này.

Đèn ở đó tối đi, chỉ còn ánh nến lập lòe trên bánh gato.

“Happy birthday to you, happy birthday to you…”

Mọi người ở đó bắt đầu cùng hát bài chúc mừng sinh nhật. Có lẽ vì mới lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy nên nhóc con rất vui sướng.

“Oa…” Bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, mọi người cùng vỗ tay hoan hô.

Bởi vì bé cưng còn quá nhỏ tất nhiên không có cách nào cắt bánh gato, cho nên việc này sẽ do Tô Lạc Ly thực hiện.

Tô Lạc Ly cẩn thận chia bánh gato thành rất nhiều phần, để người giúp việc phân phát cho mọi người. Đây chính là việc đáng ghét nhất.

Sau khi chia bánh gato xong, mọi người lại bắt đầu bận rộn với chuyện của mình.

Tô Lạc Ly thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cô đã làm xong, có thể nghỉ ngơi một lát.

“Mợ chủ, mợ mau nghỉ ngơi, ăn miếng bánh gato đi, để tôi chăm sóc cậu chủ nhỏ cho.” Lê Hoa rất hiểu chuyện nói.

“Cậu chủ đâu rồi?” Tô Lạc Ly nhìn quanh vẫn không thấy Ôn Khanh Mộ đâu.

“Cậu chủ đang uống rượu với cậu Giản.”

“À, vậy làm phiền cô nhé, Lê Hoa. Hôm nay tôi thật sự hơi mệt.”

Tô Lạc Ly vừa cắt cho mình một miếng bánh gato thì cảm giác được có người vỗ nhẹ vào vai mình.

Cô quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt có vẻ tiều tụy của Tô Nhược Vân.

Tô Lạc Ly giật mình, “Sao cô tới đây?”

Tô Nhược Vân lập tức nhoẻn miệng cười với Tô Lạc Ly, “Chị, tôi cố ý tới chúc mừng sinh nhật cháu trai.”

Vẻ tươi cười thân thiện này vốn rất có tính mê hoặc.

Tô Nhược Vân móc từ trong túi ra hai cái mũ nhỏ, phía trên có mắt và tai gấu mèo.

“Tôi tự tay đan cái này đấy. Trước đây tôi chưa từng làm chuyện này đâu. Chị cũng biết bây giờ tôi không có đồng nào dính túi, cũng không mua nổi thứ gì đắt tiền nên mới đan mũ chùm đầu, hi vọng chị đừng chê.”

Tô Nhược Vân dùng hai tay đeo găng tay đưa cái mũ cho Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly nhận lấy cái mũ, “Rất đẹp, cảm ơn.”

“Chị thích là được rồi.”

“Cô vào bằng cách nào?”

“À, tôi nói với người giữ cửa mình là em gái của chị, còn đưa món quà cho bọn họ xem, bọn họ lại để cho tôi vào.” Tô Nhược Vân vội vàng giải thích.

“À, thì ra là vậy.”

“Chị, tôi đã suy nghĩ cẩn thận về chuyện lần trước chị nói với tôi, tôi có thể nói chuyện riêng với chị một lát không?”

Tô Lạc Ly nhìn xung quanh, sau đó khẽ gật đầu, “Được, vậy chúng ta qua bên kia, bên kia ít người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.