Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1092



Chương 1092

Tô Nhược Vân duỗi bàn tay đầy máu tươi nhìn Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly lệ rơi đầy mặt.

Tuy người phụ nữ trước mắt tội ác tày trời, đến lúc chết cô ta cũng muốn kéo cô theo, nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ của cô ta, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì.

Tô Lạc Ly nắm chặt tay Tô Nhược Vân, “Tôi sẽ đưa mẹ cô về quê, để bà ta sống yên ổn ở đó. Còn em trai cô, tôi sẽ nghĩ cách tìm cậu ta, nếu như con cô có thể sống sót, tôi cũng sẽ nuôi dưỡng nó, cô còn gì muốn nói nữa không?”

Tô Nhược Vân nở nụ cười hiểu ý, “Cảm… Thất, thất, thất…”

Tô Lạc Ly nghe không rõ lắm, ghé tai lại gần miệng Tô Nhược Vân.

“Thất, thất…”

“Thất gì cơ?”

Tô Lạc Ly còn đang hỏi thì bác sĩ đã nói với Tô Lạc Ly: “Mợ chủ, cô ta qua đời rồi.”

Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn về phía mặt Tô Nhược Vân, cô ta đã nhắm mắt, bình thản rời khỏi thế giới này.

“Mợ chủ, cảnh sát đang ở ngoài cửa, họ nói muốn dẫn mợ đi lấy lời khai.” Một người y tá nói.

Tô Lạc Ly không có thời gian để đau lòng, cô vội vàng đi ra khỏi phòng cấp cứu.

Mấy cảnh sát đứng ngoài cửa, “Cô Tô Lạc Ly, ban nãy xảy ra một vụ án giết người, chúng ta muốn đưa cô về điều tra lấy lời khai.”

Ôn Khanh Mộ đứng chắn trước mặt Tô Lạc Ly, “Cô ta còn chưa chết mà các anh đã nói là vụ án giết người sao?”

“Cô ta chết rồi.” Tô Lạc Ly thở dài, “Tôi đi cùng các anh.”

“Anh đi cùng em.”

Ôn Khanh Mộ đi cùng Tô Lạc Ly đến đồn cảnh sát, lúc này đã là hai giờ đêm, màn đêm lặng ngắt như tờ.

“Tô Lạc Ly…”

“Tôn trọng một chút!” Ôn Khanh Mộ lập tức quát lớn.

“Anh Ôn, chúng tôi đang thi hành công vụ, làm phiền anh phối hợp một chút.”

Tô Lạc Ly biết nếu Ôn Khanh Mộ ở đây thì không thể lấy lời khai được, “Chồng ơi anh ra ngoài chờ em đi. Không sao đâu.”

Tại Tô Lạc Ly năn nỉ mấy lần, lúc này Ôn Khanh Mộ mới đồng ý chờ ở bên ngoài.

“Tô Lạc Ly, cô hãy nói với chúng tôi về quá trình ở hiện trường xảy ra vụ án.”

“Hôm nay là sinh nhật con tôi được một tuần tuổi, Tô Nhược Vân đột nhiên xuất hiện nói muốn trò chuyện với tôi, lần trước tôi bảo khi con cô ta chào đời tôi có thể nuôi giúp cô ta, tôi tưởng hôm nay cô ta đến để nói chuyện gì đó nên cùng cô ta ra chỗ yên tĩnh, nhưng tôi không ngờ cô ta mất khống chế rút dao tự sát, khi tôi cướp lại dao thì cô ta nắm lấy dao trong tay tôi đâm vào ngực mình.”

Cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, “Cho nên ý cô là cô ta định tự sát, sau đó giá họa cho cô?”

“Đúng vậy, hơn nữa trước khi chết cô ta cũng đã nói cô ta đến để giá họa cho tôi.”

“Khi cô ta nói vậy bên cạnh hai người có người khác không?”

Tô Lạc Ly lắc đầu, “Không có, lúc ấy chúng tôi chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện nên tất nhiên sẽ không tìm chỗ có người.”

“Nói cách khác, những lời cô ta nói với cô chỉ có mình cô nghe thấy, không có bất kỳ ai có thể chứng minh đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng tôi không nói dối! Đây là sự thật!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.