Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1130



Chương 1130

“Đại ca, em có chút chuyện muốn nói với anh.” Lý Như Kiều gõ cửa phòng Giản Ngọc.

Giản Ngọc quan sát cô ấy từ trên xuống dưới: “Vào đi.”

Lý Như Kiều bước vào phòng Giản Ngọc, nhìn bốn phía xung quanh.

“Có chuyện gì cần tìm tôi?” Giản Ngọc vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Chuyện đó… Em, ừ thì…”

Lý Như Kiều vừa xoa đầu vừa ấp úng nói không nên lời.

Cô ấy hoàn toàn không tự chuẩn bị lời thoại cho mình, chẳng phải đã nói thuốc đó lợi hại lắm à? Chỉ cần Giản Ngọc mà ăn vào thì sẽ có phản ứng nhanh thôi hả.

Cho nên Lý Như Kiều cảm thấy hoàn toàn không cần lời thoại gì, chỉ cần chờ Giản Ngọc nhào về phía mình.

“Không có gì thì ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Giản Ngọc thấy Lý Như Kiều không nói gì thì ra lệnh đuổi khách.

“Không, em có việc!” Lý Như Kiều vừa nghe câu này thì lập tức sốt ruột.

“Có việc gì thì nói nhanh lên.” Giản Ngọc đưa mắt nhìn sang như thể đã nhìn thấu từ lâu rồi.

“Em… Đại ca… Thật ra…”

Lý Như Kiều ấp úng không nói được gì.

Lòng cô ấy sốt ruột, sao thuốc còn chưa phát huy tác dụng!

“Ớt Nhỏ, cô đang đợi gì vậy?”

“Em đang đợi anh…” Lý Như Kiều suýt chút buộc miệng nói ra: “Không có gì, em không đợi gì cả…”

“Cô đang đợi thuốc phát huy tác dụng đúng không?”

“Hả?” Lý Như Kiều chớp mắt vài cái.

“Hôm nay từ lúc cô xuống lầu tôi đã thấy lạ rồi, tôi hoàn toàn không ăn canh… Cô đừng làm chuyện thế này nữa, ra ngoài đi.”

Lý Như Kiều nghe giọng điệu lạnh lùng của Giản Ngọc, lập tức lòng như tro tàn.

Thì ra tất cả mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của Giản Ngọc, anh ta biết hết.

Lý Như Kiều nản lòng gục đầu xuống, cô ấy không nói gì, chuẩn bị xoay người ra ngoài.

Không biết tại sao khoảnh khắc cô ấy xoay người đi, Giản Ngọc bỗng thấy hơi đau lòng.

Giây tiếp theo, Giản Ngọc bỗng thấy hơi thở mình dồn dập, bỗng nhiên tim đập nhanh hơn, cứ cảm giác trên người có một luồng nhiệt đang chuẩn bị trào ra khỏi cơ thể.

Anh ta lảo đảo lập tức vịn vào bàn.

Tiếng động này đến tai Lý Như Kiều, Lý Như Kiều lập tức xoay người lại nhìn Giản Ngọc: “Đại ca, anh sao vậy?”

“Tôi không sao, ra ngoài!”

“Đại ca, sao mặt anh đỏ quá vậy?” Lý Như Kiều lập tức bước đến bên cạnh Giản Ngọc: “Có phải anh bệnh rồi không?” Lý Như Kiều sờ đầu Giản Ngọc.

“Tránh ra!” Giản Ngọc đẩy Lý Như Kiều.

Lý Như Kiều lại bước lên phía trước: “Anh lúc nào cũng vậy hết, lần nào bị bệnh cũng không chịu khám! Nếu anh sốt thật thì nhất định phải khám bác sĩ!”

Bàn tay dịu dàng của cô gái vỗ nhẹ lên má anh ta làm ngọn lửa trong lòng anh ta càng hừng hực hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.