Chương 1187
“Lê Hoa, cô đến đúng lúc lắm, tôi hỏi cô, cô có từng thấy một cái túi gấm không?”
“Túi gấm là cái gì?” Lê Hoa nghiêng đầu nhìn Tô Lạc Ly.
“Là…” Trong đầu Tô Lạc Ly hoàn toàn không có thứ này, cô chỉ nhớ Giản Ngọc từng đưa cho cô nhưng nó trông thế nào thì cô hoàn toàn không để ý.
“Ai da, tôi cũng không nói rõ được, đã lâu lắm rồi!”
“Mợ nhớ nó xuất hiện lúc nào không?”
“Lúc… chắc chắn là trước khi tôi có thai.”
Cô nhớ lúc đó chắc là lúc cô với Ôn Khanh Mộ chuẩn bị mang thai, Giản Ngọc cứ nói Ôn Khanh Mộ là ma cà rồng.
Cũng là sau đó cô phát hiện Ôn Khanh Mộ thật sự là ma cà rồng nên cô mới từ bỏ chuẩn bị mang thai.
Lê Hoa bỗng bật cười: “Trước khi có thai chẳng phải chúng ta ở bên kia sao? Vẫn chưa chuyển đến đây, mợ chủ, mợ quên là mợ sinh cậu chủ nhỏ rồi mới chuyển đến đây à.”
Tô Lạc Ly vỗ trán mình: “Ừ nhỉ, cái đầu này của tôi!”
Chắc chắn cái túi gấm đó đã để lại lúc ở bên kia, cô ở đây tìm cũng vô ích.
“Một lần mang thai ngốc ba năm, mợ chủ, câu này không sai chút nào.”
“Không được, tôi phải tranh thủ sang đó một chuyến, cô cho người dọn dẹp ở đây đi.”
Tô Lạc Ly để lại câu này rồi lập tức ra ngoài, ngồi xe về biệt thự trước đây ở với Ôn Khanh Mộ.
Trước khi sinh Tam Tam cô nằm viện ba tháng, sinh Tam Tam xong thì từ bệnh viện về thẳng hoa viên Crystal. Lúc đó sức khỏe cô không tốt nên cũng không quan tâm đến việc chuyển nhà, cảm thấy cũng không có đồ gì quan trọng.
Nhưng khoảng thời gian trước lúc cô với Ôn Khanh Mộ kết hôn đã đến đây rước dâu khiến ở đây rối tung cả lên, cũng không biết đồ có còn đó không.
Vừa vào cửa, trong nhà tràn ngập mùi ăn mừng.
Trên bàn vẫn còn trái cây vẫn chưa ăn xong đã khô và nổi mốc, tổ chức xong đám cưới ở đây cũng không có ai dọn dẹp.
Tô Lạc Ly không quan tâm nhiều mà đi thẳng lên lầu, trong phòng ngủ càng lộn xộn hơn.
Cô lục tung hết lên, cuối cùng tìm thấy cái túi gấm đó trong khe giường.
Cô nhanh chóng mở túi gấm ra, bên trong có một mảnh giấy.
Bên trên mảnh giấy viết một số điện thoại.
Đây chắc là số điện thoại của Giản Ngọc rồi, mỗi khi Giản Ngọc đi ra ngoài thì số điện thoại trước đó của anh ấy luôn trong trạng thái tắt máy hoặc là ngừng hoạt động.
Nhưng một người sao có thể không cần điện thoại được chứ?
Thì ra Giản Ngọc có một số điện thoại dự phòng.
Tô Lạc Ly nhanh chóng gọi vào số điện thoại này, điện thoại thật sự gọi được.
“Tút… tút… tút…”
Vài tiếng vang lên, nhưng không có ai nghe máy.
Tô Lạc Ly sốt ruột đến giậm chân, chắc không phải số này đã không dùng nữa đấy chứ? Hay là có ai đã mua lại số điện thoại này rồi.