Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1207



Chương 1207

“Tôi là ông chủ của bệnh viện, tôi hỏi, bà ấy có thể không nói sao?” Ôn Khanh Mộ ra vẻ tự đắc.

“Vậy anh nói đi, đứa bé trong bụng tôi là trai hay gái?”

“Cô đồng ý với tôi một chuyện đã rồi tôi nói.” Ôn Khanh Mộ lập tức cười tươi như hoa.

“Xuỳ! Nhạt nhẽo, anh thích nói thì nói, không thích thì thôi. Tôi với đại ca đã thống nhất rồi, dù sao khi nào sinh sẽ biết thôi, dù là nam hay nữ thì cũng là con của chúng tôi, chúng tôi đều thích.”

Nói rồi Lý Như Kiều đang định cầm lấy điều khiển, chuẩn bị bật lại TV, Ôn Khanh Mộ vội cầm điều khiển ra xa.

“Anh còn chuyện gì nữa?”

“Là con gái.” Ôn Khanh Mộ thấy chiêu đầu tiên không có tác dụng, đành phải nói giới tính đứa trẻ.

“Ồ, tôi biết rồi, đưa điều khiển cho tôi!” Lý Như Kiều nghe xong dường như cũng không có phản ứng gì.

Ôn Khanh Mộ dứt khoát cầm điều khiển ra xa hơn: “Là con gái đó, con gái thì có gì tốt? Con cả trong nhà phải là con trai, con trai có thể chăm sóc con gái. Con gái mà là con cả thì ra ngoài sẽ bị bắt nạt.”

Lý Như Kiều bĩu môi phản bác: “Ai nói con cả trong nhà phải là con trai? Chị Lạc Ly là con cả đó thôi!”

“Vậy nên cô ấy luôn bị bắt nạt!”

“Tôi thấy khá ổn, con cái là do ông trời ban tặng, là số thì không thể trốn thoát.” Lý Như Kiều không hề bị Ôn Khanh Mộ lay động.

“Cô còn trẻ như vậy, sau này còn rất nhiều cơ hội sinh con, hay là cô nhường đứa bé này cho tôi nhé?” Cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng nói ra mục đích của mình.

Lý Như Kiều vội vàng ôm bụng: “Anh muốn đứa bé trong bụng tôi?”

“Không phải, cô đã nghe nói đến nhận con nuôi chưa? Tôi nhận con gái của hai người làm con nuôi, hiểu không?”

Lý Như Kiều đảo mắt một vòng rồi lắc đầu.

“Anh chị muốn con gái thì tự đi mà sinh! Sao lại cướp con của tôi?”

Ôn Khanh Mộ hắng giọng nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thấp giọng nói.

“Tôi nói cho cô biết một bí mật, chị Lạc Ly của cô luôn muốn có một đứa con gái, nhưng bây giờ cô ấy không thể sinh con được nữa.”

“Tại sao? Chị Lạc Ly năm nay mới bao nhiêu tuổi? Chị ấy còn trẻ như thế sao lại không sinh được nữa?”

“Trước đây Ly Ly từng phá bỏ một đứa bé, sau đứa bé đó khó khăn lắm mới mang thai đứa bé này. Thời gian trước làm kiểm tra, bác sĩ nói Ly Ly rất khó mang thai lần nữa, nhưng vì suy nghĩ đến cảm nhận của cô ấy nên bác sĩ chỉ nói cho tôi, không nói cho cô ấy.”

Lý Như Kiều há miệng nhìn Ôn Khanh Mộ, cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.

“Ly Ly thật sự rất muốn có con gái, cô ấy đáng thương lắm, ngày nhớ đêm mong, nhưng cô ấy lại không thể sinh con được nữa…” Ôn Khanh Mộ lau nước mắt có vẻ rất đau lòng.

“Chị Lạc Ly thật đáng thương, thế nên anh muốn nhận con gái của tôi làm con nuôi, như vậy là chị Lạc Ly có con gái rồi đúng không?” Cuối cùng Lý Như Kiều cũng hiểu ý Ôn Khanh Mộ.

“Đúng vậy! Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không đối xử tệ với đứa bé đâu.”

“Nhưng tôi cũng không nỡ từ bỏ con mình, hơn nữa đứa bé này là con của tôi và đại ca, tôi phải trao đổi với anh ấy đã.” Lý Như Kiều cúi đầu nhìn xuống bụng mình.

“Tôi đã trao đổi với anh ấy rồi, đương nhiên anh ấy sẽ đồng ý, chỉ là ngại nói cho cô thôi. Không giấu gì cô, anh ấy từng thích Ly Ly, bây giờ Ly Ly gặp khó khăn đương nhiên anh ấy sẽ giúp.”

Lý Như Kiều cũng biết chuyện Giản Ngọc thích Tô Lạc Ly.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.