Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1216



Chương 1216

Mục Nhất Hân và Mục Nhiễm Tranh không ở lại lâu mà lái xe về, trên đường về cả hai đều im lặng, mỗi người ôm một suy nghĩ.

Mục Nhất Hân nghĩ đến bức thư trong túi mình, cô ấy nóng lòng muốn về nhà để đọc.

Còn thứ Mục Nhiễm Tranh nghĩ thì càng nhiều hơn.

Mục Nhiễm Tranh đưa Mục Nhất Hân về nhà, bản thân anh thì không lái xe về nhà họ Mục mà về chung cư của mình.

Anh thật sự không muốn nghe mẹ mình lải nhải, anh tự thấy mình vẫn còn trẻ mà, chuyện cưới hỏi là chuyện sau này.

Hôm nay anh thấy Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly, Giản Ngọc và Lý Như Kiều, đúng là đã bị kích thích rồi.

Người ta ai cũng ngọt ngào, hạnh phúc, có mình anh là còn cô đơn.

Quan trọng nhất là Tô Lạc Ly mà anh thích đã thành thím nhỏ của mình, đã có gia đình nhỏ ba người với chú của mình.

Có một số việc nên từ bỏ rồi.

Mục Nhất Hân về đến nhà thì vội vàng chạy về phòng mình, khoá cửa lại, vội vàng lấy lá thư trong túi mà Tô Lạc Ly đưa cho cô ra.

Nét chữ quen thuộc của Tô Kiêm Mặc đập vào mắt cô.

Hân Hân:

Đây là lần đầu tiên tôi gọi cậu như vậy nhỉ? Bạn nam bạn nữ thân với cậu đều gọi cậu như vậy, bao gồm cả chị và anh rể của tôi, nghe rất thân mật.

Nhưng tôi chưa bao giờ dám gọi cậu như vậy, tôi không muốn quan hệ của chúng ta thân hơn vì tôi biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi thế giới này.

Từ lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đã được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa tôi biết vào năm tôi mười bảy, căn bệnh sẽ làm tôi phải tạm biệt thế giới này. Tôi rất may vì đã sống qua mười bảy tuổi, còn sống hơn mười tám tuổi.

Trước khi lên đại học, thậm chí tôi còn đếm ngược mạng sống của mình, lúc đó tôi nghĩ ngoài chị tôi ra thì thế giới này không còn thứ gì làm tôi lưu luyến nữa, có lẽ tôi rời xa thế giới này sớm ngày nào thì chị tôi sẽ sống thoải mái hơn ngày đó.

Đến khi tôi lên đại học, được gặp cậu, tôi mới phát hiện thì ra tôi muốn sống đến vậy, sống thêm được ngày nào thì sẽ được gặp cậu thêm ngày đó, sống thêm được giây nào thì có thể nhìn cậu thêm giây nấy. Tôi rất mong mình là một người bình thường.

Tôi cũng hiểu tiếng lòng của cậu, hãy tha thứ vì tôi chưa đủ can đảm để mở lá thư tình mà cậu viết cho tôi. Tôi sợ tôi sẽ không kiểm soát được tình cảm của mình, ở bên cậu, điều này chỉ làm cậu tổn thương, vì tôi chỉ sống cùng lắm được hai năm nữa.

Xin lỗi Hân Hân, tôi không thể chấp nhận tình cảm của cậu, để trốn cậu, thậm chí tôi còn chọn cách làm cậu tổn thương. Đau dài không bằng đau ngắn, chúng ta mà ở bên nhau thì không có kết cục tốt đẹp.

Nhưng tôi không hối hận vì đã gặp được cậu, được gặp cậu vào những khoảnh khắc cuối đời là may mắn lớn nhất của tôi. Tôi mong cậu hãy nhanh chóng bước ra khỏi cái bóng mà tôi đã mang đến cho cậu, trên đời này rất nhiều người tốt, rồi sẽ có người có thể đi cùng cậu đến lúc bạc đầu.

Nếu có kiếp sau, hãy để tôi theo đuổi cậu nhé.

Tô Kiêm Mặc.

Lá thư này không dài, Mục Nhất Hân đọc từng chữ từng chữ một, đọc mấy lần liền.

Nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt nhưng khoé miệng Mục Nhất Hân lại mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.