Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1217



Chương 1217

Cậu ấy cũng thích cô, cuối cùng cô cũng biết đáp án rồi.

Có lẽ cậu ấy còn thích mình nhiều hơn mình thích cậu ấy nữa.

Tô Lạc Ly nói rất đúng, có những người đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa, người ở lại phải bắt đầu cuộc sống mới.

Mục Nhất Hân gấp lá thư thật cẩn thận, đặt vào chiếc hộp nhỏ trên bàn trang điểm.

Cậu ấy nói, nếu có kiếp sau thì đến lượt cậu ấy theo đuổi cô.

“Tô Kiêm Mặc, đàn ông phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, tôi sẽ sống thật tốt kiếp này. Nếu có kiếp sau, đợi cậu đến theo đuổi tôi.”

Mục Nhất Hân nói với chiếc hộp trên bàn trang điểm.

Cô cầm điện thoại, có hai tin nhắn WeChat của Hoắc Tư Kiệt đang nằm yên lặng trong điện thoại.

“Hân Hân, có đó không?”

“Tôi có hai vé xem phim, mai đi xem không?”

Không phải Mục Nhất Hân không hiểu tình cảm Hoắc Tư Kiệt dành cho mình, cô chỉ đang đắm chìm trong cái bóng của Tô Kiêm Mặc chưa thoát ra được nên đã nhiều lần từ chối lời mời của Hoắc Tư Kiệt.

“Được thôi, muốn ăn thịt nướng, mai xem phim rồi đi ăn thịt nướng đi, tôi mời cậu.”

Thoáng chốc Hoắc Tư Kiệt trả lời lại ngay: “Không thành vấn đề, mai tôi đến đón cậu!”

“Quyết định vậy nhé.”

Mục Nhất Hân gửi sticker vui vẻ, nhìn chiếc hộp trên bàn trang điểm rồi chuẩn bị lên giường ngủ.

Tập đoàn Dark Reign.

Sau khi làm hòa với Tô Lạc Ly thì Ôn Khanh Mộ vẫn đi làm như bình thường, ngày nào cũng có những cuộc họp họp hoài không hết và tài liệu phê mãi chẳng xong.

Sau khi họp xong, Ôn Khanh Mộ ra khỏi phòng họp, Doãn Cẩn lập tức đuổi kịp bước chân anh.

“Sếp Ôn, có người muốn tìm anh!”

“Ai tìm tôi?”

“Cô chủ của tập đoàn Tương Lê.”

“Cái gì mà lê với chả liếc, không quen! Đuổi ra ngoài cho tôi!” Ôn Khanh Mộ không thèm quan tâm.

“Không phải đâu, sếp Ôn, là tập đoàn Tương Lê đấy, anh quên rồi à? Lần trước anh còn dùng bữa với sếp Lê của tập đoàn Tương Lê, chúng ta và họ cũng làm ăn qua lại với họ nhiều lắm.”

“Có làm ăn qua lại thì sẽ có người phụ trách đi bàn hợp đồng, có gì để nói với tôi đâu?”

“Tôi cũng nói vậy nhưng cô Lê không chịu đi, cô ta nói nhất định phải gặp anh! Chúng tôi không còn cách nào khác, cũng đâu dám đắc tội tập đoàn Tương Lê.” Doãn Cẩn bất lực.

“Vậy thì gọi bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài!” Không biết tự lúc nào, Ôn Khanh Mộ đã đến văn phòng của mình.

“Sếp Ôn, chuyện này…”

Ôn Khanh Mộ mở cửa bước vào phòng, mới nhìn thoáng qua đã thấy cô gái đang ngồi trên ghế của mình!

Ôn Khanh Mộ lập tức nhíu mày, văn phòng của anh là nơi mà ai muốn vào là vào à?

“Bảo vệ đâu? Tại sao ai cũng cho vào hết vậy, văn phòng của tôi là chỗ ai muốn vào thì vào hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.