Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1251



Chương 1251

“Cậu… Ôn Khanh Mộ! Cậu giao con gái tôi ra đây! Nếu không tôi sẽ dừng tất cả hợp tác với tập đoàn Dark Reign ngay lập tức!”

“Không phải tôi không giao cô ta cho ông mà là cô ta hoàn toàn không muốn trở về với ông, cô ta nằng nặc muốn cưới tôi, nhưng ông cũng biết tôi đã kết hôn, tôi không thể cưới cô ta được, hay là ông đến nhà tôi một chuyến đón cô ta đi?”

“Được! Tôi qua nhà cậu đón con bé đi ngay!”

Một đội xe bao gồm cả xe của Ôn Khanh Mộ nối đuôi nhau đi đến hoa viên Crystal.

Lê Thấm Thấm không hề bất ngờ khi nhìn thấy bố mình.

“Sếp Lê, nếu ông có thể đón con gái bảo bối của ông đi thì tôi vô cùng cảm kích.”

Lê Hán Giang không nén được giận, nói cứ như con gái ông ta mặt dày mày dạn bám theo Ôn Khanh Mộ không bằng.

Nhưng trước mặt người khác, Lê Hán Giang không muốn dạy dỗ Lê Thấm Thấm, huống hồ đây là nhà của Ôn Khanh Mộ.

“Sếp Ôn, có thể cho bố con chúng tôi ở riêng một lúc không?”

“Tất nhiên không thành vấn đề.” Ôn Khanh Mộ bảo người giúp việc ra ngoài, cả anh cũng không ở lại.

“Thấm Thấm!”

“Bố” Lê Thấm Thấm không đợi bố mình mở miệng đã quỳ xuống đất ôm chân bố gào khóc.

Lê Hán Giang rất yêu vợ trước của mình cho nên cũng yêu thương cô con gái này hết mực, con gái vừa khóc ông ta đã không nói nên lời.

“Thấm Thấm đừng khóc! Có phải thằng khốn nạn Ôn Khanh Mộ bắt nạt con hay không, con nói cho bố đi, bố sẽ làm chủ giúp con!”

“Bố, bác sĩ nói… Bác sĩ nói con…” Lê Thấm Thấm cứ khóc mãi khiến Lê Hán Giang vô cùng phiền muộn.

“Bác sĩ nói gì? Con nói đi chứ! Đừng có khóc nữa!”

Lê Thấm Thấm lau nước mắt, “Bác sĩ nói tử cung của con có vấn đề, nếu phá bỏ đứa bé thì sau này sẽ không sinh con được nữa.”

Lê Hán Giang có cảm giác như bị đánh một gậy vào đầu!

Ông ta vội vàng đỡ Lê Thấm Thấm lên, “Đứng lên nói từ từ, nói từ từ.”

Lê Thấm Thấm và Lê Hán Giang ngồi xuống ghế, “Đều tại con không tốt, con không nên quấn lấy Ôn Khanh Mộ, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, lúc đầu con định âm thầm phá bỏ đứa bé, nhưng bác sĩ nói nếu phá bỏ đứa bé này thì con không thể làm mẹ được nữa.”

“Thấm Thấm, những lời con nói đều là thật sao?”

“Tất nhiên là thật rồi bố, sao con có thể lừa bố được? Bình thường con hơi bướng bỉnh một tí, nhưng chuyện lớn như vậy sao con dám nói đùa được?”

Lê Hán Giang suy nghĩ thấy cũng đúng, bình thường ở nhà Lê Thấm Thấm ngang bướng gây sự, nhưng chuyện lớn như vậy sao con bé dám nói đùa được?

“Bố, con thật sự rất thích Ôn Khanh Mộ, bố tác thành cho con và anh ấy đi? Nếu không đứa bé trong bụng con phải làm sao đây?” Lê Thấm Thấm vừa nói vừa khóc.

“Con bé ngốc, Ôn Khanh Mộ đâu xứng với con? Cậu ta sắp ba mươi rồi, huống hồ cậu ta là người đã có gia đình!” Cuộc hôn nhân này Lê Hán Giang nhất quyết không đồng ý.

“Sắp ba mươi thì sao ạ? Anh ấy đẹp trai phong độ, bao nhiêu phụ nữ đều coi anh ấy là thần tượng trong mộng! Huống hồ anh ấy và nhà chúng ta môn đăng hộ đối, còn chuyện đã kết hôn thì bảo anh ấy ly hôn là xong!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.