Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1274



Chương 1274

Sau khi bước chân vào giới giải trí, lại là Ảnh đế chắc sẽ càng có nhiều cô gái theo đuổi anh hơn, vậy nên mọi người đều nghĩ anh là người thay bạn gái như thay áo, mà đúng là anh đã thể hiện rất nhiều vai diễn như vậy trên màn ảnh.

“Đương nhiên không phải rồi!” Mục Nhiễm Tranh vội vàng cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình: “Tôi đã không nhớ rõ đây là đời bạn gái thứ mấy nữa rồi!”

Lớn từng này rồi nếu vẫn là lần đầu tiên yêu đương chắc sẽ rất mất mặt đúng không?

“Anh thôi đi, anh còn không phân biệt được giữa băng vệ sinh hàng ngày và băng vệ sinh thường thì sao đã từng yêu được? May mà anh mua mấy gói, nếu không còn phải chạy thêm vài vòng nữa!”

Còn lâu Lê Thấm Thấm mới tin lời anh nói, cô lấy hết tất cả băng vệ sinh trong túi nilon ra.

“Tôi nói anh nghe, đây là băng vệ sinh hàng ngày, vừa mỏng vừa ngắn, dùng hàng ngày. Còn đây là băng vệ sinh thường, băng vệ sinh được chia ra loại ban ngày và ban đêm, ban đêm thì cần loại bản dài và rộng, có cánh!”

Mục Nhiễm Tranh nhìn những gói băng vệ sinh ấy mà mặt đỏ như quả cà chua.

“Cô nói mấy điều này với một thằng đàn ông như tôi làm gì?”

“Xem anh đỏ mặt kìa! Vừa nhìn là biết anh chưa tiếp xúc với mấy thứ này bao giờ, chưa động đến thì chắc chắn trước đây anh chưa yêu bao giờ!”

Lê Thấm Thấm như phát hiện ra điều gì ghê gớm lắm.

“Chưa yêu bao giờ thì sao?”

“Không ngờ đường đường là Ảnh đế mà vẫn còn là một chàng trai ngây ngô, không phải anh cũng chưa làm chuyện đó với phụ nữ bao giờ đấy chứ?”

Câu này của Lê Thấm Thấm khiến mặt Mục Nhiễm Tranh đỏ như máu.

“Cô tưởng ai cũng là bad girl như cô à?” Mục Nhiễm Tranh nói xong thì vội cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại.

Lê Thấm Thấm che miệng cười trộm, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mình, cô nói quá đáng quá cũng không hay.

“Phụ nữ tới tháng là bí mật cả thế giới đều biết, không có gì to tát cả. Thực ra tôi cực kỳ ghét tới tháng, khi tôi mười bốn tuổi thì bắt đầu có kinh nguyệt, mẹ tôi cũng qua đời vào năm đó.”

Mắt Lê Thấm Thấm hơi đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng phủ lên một màu u buồn.

“Còn nhớ hôm đó ở trường học, tôi phát hiện quần trong của mình đều là máu, tôi còn tưởng mình mắc bệnh nan y. Sau khi tan học mẹ tới đón tôi, tôi vừa định nói cho mẹ chuyện này thì thấy một chiếc xe bên đường đâm vào bà ấy…”

Mục Nhiễm Tranh nghe những lời này cũng cảm thấy lòng rất buồn bã, bỗng nhiên anh thấy Lê Thấm Thấm thật đáng thương.

“Chưa có ai nói cho tôi biết khi tới tháng phải làm sao? Chọn băng vệ sinh như thế nào? Về sau vẫn là người giúp việc nói cho tôi biết từng chút từng chút một.”

Lê Thấm Thấm nở nụ cười cay đắng.

“Chuyện đã qua rồi thì đừng nghĩ tới nữa.” Mục Nhiễm Tranh cảm thấy bất kỳ lời an ủi nào cũng đều là vô nghĩa.

“Đúng vậy, đã qua rồi, mỗi tháng tôi vẫn sẽ đến kỳ, nhưng mẹ tôi sẽ không bao giờ quay về nữa.” Lê Thấm Thấm đột nhiên vỗ nhẹ lên đầu Mục Nhiễm Tranh: “Anh phải hiểu những kiến thức này để làm một người bạn trai chu đáo!”

“Hờ hờ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.