Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1276



Chương 1276

“Đừng phát ra tiếng động!” Mục Nhiễm Tranh dặn dò xong thì vội vàng xuống lầu, chuông cửa vẫn vang lên dồn dập.

“Tới rồi!” Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng đáp lại rồi mở cửa: “Phương Đoá, sao cô lại tới đây?”

Dù sao cũng là Ảnh đế, muốn diễn thì anh vẫn diễn được!

“Tôi còn tưởng anh không ở nhà, đang định đi về.” Phương Đoá xách túi, vẫn là dáng vẻ của một cô gái giỏi giang, con nhà quyền quý.

“Vừa nãy ở trên lầu tôi đeo tai nghe nghe nhạc nên không nghe thấy tiếng chuông, cô tới thì nên báo trước với tôi một tiếng.”

“Tôi muốn cho anh một bất ngờ. Anh định để tôi cứ đứng ở ngoài thế này à?”

“Ồ ồ, mau vào đi, nhà tôi khá bừa bộn.” Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới nhớ ra mình chỉ lo giấu Lê Thấm Thấm mà quên mất nhà mình vẫn bừa như chuồng lợn.

Phương Đoá quan sát ngôi nhà, trên môi vẫn nở nụ cười rất lịch sự.

“Nhà anh đúng là rất bừa.”

“Tôi không hay sống ở đây, cho dù về thì cũng là buổi tối nên không dọn.” Mục Nhiễm Tranh hơi ngượng ngùng gãi đầu, anh biết Phương Đoá là một người phụ nữ có yêu cầu rất nghiêm khắc trong phương diện cuộc sống.

“Độ sạch sẽ của ngôi nhà sẽ ảnh hưởng đến tư duy và trạng thái của một người. Tôi đề nghị anh nên thuê người làm theo giờ tới dọn dẹp nhà cửa giúp anh.”

“Tôi cũng từng nghĩ tới, trước đây cũng làm một hai lần rồi, nhưng về sau cảm thấy nhà ngăn nắp quá lại không quen, tìm không thấy đồ nên không thuê nữa.”

Phương Đoá chỉ cười với Mục Nhiễm Tranh chứ không nói gì nữa: “Tôi tham quan phòng anh nhé?”

“Chuyện này…”

“Không tiện à?”

“Tiện chứ tiện chứ, cô cứ thoải mái, chỉ là phòng tôi hơi bừa.”

Phương Đoá đi thẳng lên lầu, hầu như mỗi nơi trong căn nhà đều không gọn gàng, ngăn nắp lắm. Lầu trên có phòng ngủ và hai phòng dành cho khách, vừa lên lầu sẽ thấy một phòng khách, Lê Thấm Thấm sống ở phòng này.

Mục Nhiễm Tranh vừa định ngăn cản thì Phương Đoá đã đi vào.

Lê Thấm Thấm vẫn đang tới tháng, băng vệ sinh còn đặt ở vị trí rất dễ thấy trên đầu giường.

“Mấy ngày trước em họ tôi đến đây ở để lại thứ này! Con bé này thật không biết xấu hổ gì cả, còn khiến cho phòng bừa bộn thế này!”

Mục Nhiễm Tranh vội vàng bước tới, nhét băng vệ sinh vào ngăn kéo.

Phương Đoá tiếp tục tham quan, đi vào phòng Mục Nhiễm Tranh, mà Lê Thấm Thấm đang trốn trong tủ quần áo phòng ngủ này.

Nơi này của Mục Nhiễm Tranh rất ít người tới, vòi hoa sen trong phòng khách bị hỏng, anh cũng không sửa, từ khi Lê Thấm Thấm dọn đến đều tắm ở phòng ngủ của anh.

“Trang trí ở đây khá đẹp, là phong cách tôi thích, chỉ là hơi thiếu vẻ chín chắn. Sau này chúng ta kết hôn, tôi hy vọng có thể trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển.”

“Không sao, tôi không để tâm đến việc trang trí đâu.” Mục Nhiễm Tranh vội vàng đồng ý, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tủ quần áo.

Phương Đoá nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Anh sao thế? Sao đổ đầy mồ hôi vậy?”

“À, mấy ngày nay bật máy sưởi nhiệt độ cao quá nên hơi nóng.” Mục Nhiễm Tranh lau mồ hôi trên trán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.