Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1295



Chương 1295

“Không có gì, nếu cô không hài lòng về tôi thì cô cũng cứ nói.” Mục Nhiễm Tranh lúng túng trả lời.

“Tôi biết có lẽ tôi đã khiến anh đợi lâu, mặc dù chúng ta chưa chính thức đính hôn nhưng tôi quyết định giao bản thân cho anh.”

Mục Nhiễm Tranh còn đang suy nghĩ “giao bản thân cho anh” nghĩa là gì thì Phương Đoá đã từ từ cởi cúc áo.

Chiếc áo sơ mi trắng của cô ta trượt xuống để lộ làn da trắng như tuyết.

Cặp xương hồ điệp của cô ta vì thường xuyên tập thể dục nên rất đẹp, rãnh lưng sâu cũng đầy cám dỗ.

Tim Mục Nhiễm Tranh vọt lên tận cổ họng, lẽ nào “giao bản thân cho anh” mà Phương Đoá nói là muốn ngủ cùng anh?

Đồ lót của Phương Đoá có màu trắng tinh, cô ta nghiêng mặt lại nói: “Anh giúp tôi cởi những thứ còn lại được không?”

Mục Nhiễm Tranh lắp bắp không nói nên lời.

“Anh còn ngây ra đó làm gì? Tôi đang chờ anh đó.”

Mục Nhiễm Tranh bước về phía trước như ma xui quỷ khiến…

Mục Nhiễm Tranh đi đến phía sau Phương Đóa, phải công nhận là vóc dáng của Phương Đóa rất đẹp.

Cả người từ trên xuống dưới đều không có chút mỡ thừa nào, quan trọng hơn là vòng một của cô ta về kích cỡ hay hình dáng đều có thể gọi là hoàn hảo.

Mục Nhiễm Tranh chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, một người đàn ông không thể nào cưỡng lại được một người phụ nữ có thân hình đẹp.

Phương Đóa mỉm cười nhìn về phía trước, Mục Nhiễm Tranh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô ta. Lúc này, Phương Đóa bỗng xoay người hôn lên môi Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh vô cùng bất ngờ, trên người Phương Đóa có mùi nước hoa thoang thoảng.

Không hiểu sao trong đầu anh lại xuất hiện cảnh tượng hôn Lê Thấm Thấm, anh bỗng lùi lại một bước.

Phương Đóa hơi bất ngờ.

“Xin lỗi, tôi vẫn chưa chuẩn bị.” Mục Nhiễm Tranh có vẻ hơi hoảng hốt.

Tất nhiên Phương Đóa hơi thất vọng, có điều người hoàn hảo như cô ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.

“Không sao, tôi sẽ cho anh thời gian để chuẩn bị.”

Mục Nhiễm Tranh xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Phương Đóa mặc xong quần áo của mình rồi xuống lầu, Mục Nhiễm Tranh đang nhắm mắt tựa lưng vào sofa.

“Hình như tâm trạng anh không tốt lắm?”

Phương Đóa biết chuyện Lê Thấm Thấm bị đưa ra khỏi đây, nhưng cô ta im lặng không nhắc đến.

Trong lòng cô ta, Lê Thấm Thấm không thể nào so với cô ta được.

“Không phải tâm trạng không tốt, chỉ là đang nghĩ rất nhiều việc.” Mục Nhiễm Tranh mở mắt.

“Đang nghĩ gì thế?”

Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn Phương Đóa: “Phương Đóa, cô yêu tôi không?”

Nghe thấy câu hỏi này, Phương Đóa sửng sốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.