Chương 1298
Điều quan trọng tiếp theo là chiếc nhẫn đính hôn mà Mục Nhiễm Tranh chọn.
Mục Nhiễm Tranh mở hộp nhẫn ra, bên trong là một chiếc nhẫn bằng đá quý màu vàng rất lớn khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ đưa mắt nhìn nhau.
“Chẳng phải anh ta chọn chiếc nhẫn kim cương hồng sao? Đổi lại lúc nào thế?” Tô Lạc Ly vô cùng khó hiểu.
“Nó chưa từng đổi.”
“Vậy thì lạ thật, vậy chiếc nhẫn kim cương hồng đó giữ lại đến khi kết hôn à?” Tô Lạc Ly tỏ vẻ vô cùng ngờ vực.
Chiếc nhẫn đá quý màu vàng này rất hợp với khí chất cao quý của Phương Đóa, người nhà họ Phương cũng gật đầu không ngớt.
Dường như Phương Đóa không có cảm xúc gì quá lớn với bất kỳ món đồ trang sức nào, cô ta duỗi tay ra, đợi Mục Nhiễm Tranh đeo chiếc nhẫn mang tính tượng trưng này vào ngón tay mình.
Mục Nhiễm Tranh nhìn chiếc nhẫn trong tay, đây là chiếc nhẫn mà anh đã dùng gần như toàn bộ tiền tiết kiệm của mình để mua ở trong cửa hàng đồ trang sức. Hai năm nay, trong nhà cũng nới lỏng đôi chút về tài chính của anh, vì thế anh mới có chút tiền tiết kiệm, cuối cùng vì chiếc nhẫn này mà đã quay về ‘trước giải phóng’ chỉ trong một đêm.
Hiện trường yên tĩnh, ai cũng đang đợi thời khắc thiêng liêng này.
Nhưng Mục Nhiễm Tranh lại chậm chạp không đeo nhẫn vào ngón tay Phương Đóa.
“Nhiễm Tranh, con còn đợi gì nữa? Phương Đóa người ta đang chờ con kìa!” Diêu Hướng Vân ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Mục Nhiễm Tranh nhìn ngón tay nhỏ nhắn của Phương Đóa, anh cầm nhẫn lên, vào khoảnh khắc chiếc nhẫn sắp chạm vào ngón tay Phương Đóa thì anh đột nhiên rút lại!
“Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên suy nghĩ lại, đính hôn rồi thì không còn đường để quay đầu nữa.”
Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn Phương Đóa: “Xin lỗi.”
Nói xong, anh cầm lấy nhẫn xoay người rời đi.
Mọi người có mặt đều không biết xảy ra chuyện gì, ai cũng ngơ ngác.
Lúc mọi người phản ứng lại thì Mục Nhiễm Tranh đã rời khỏi nhà hàng.
Mục Nhiễm Tranh đi thẳng đến bãi đỗ xe rồi ngồi vào xe của mình, vừa ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông, anh dứt khoát tắt máy, lái xe nghênh ngang rời đi.
Lần đầu tiên ở tầng cao nhất của nhà hàng Hoàng Gia trải qua chuyện gượng gạo như vậy.
…
Tô Lạc Ly ngồi xe của nhà mình đưa Tam Tam về hoa viên Crystal, một cậu bé như Tam Tam làm sao biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc ở lễ đính hôn luôn ngủ gà ngủ gật, trên đường về thì ngủ say.
Đến nơi, Tô Lạc Ly bế Tam Tam xuống xe.
“Tam Tam, dạo này con nặng thật, mẹ sắp không bế nổi con rồi!” Tô Lạc Ly vừa lẩm bẩm vừa bế Tam Tam vào nhà.
Vừa đến phòng khách, người giúp việc đã tới nói: “Mợ chủ, cậu Mục…”
Tô Lạc Ly giao Tam Tam cho người giúp việc rồi đến phòng khách phụ gặp Mục Nhiễm Tranh.