Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1305



Chương 1305

Mục Nhiễm Tranh theo Phương Đóa đến phòng ngủ của cô ta.

Trông vẻ mặt Phương Đóa như không bị ảnh hưởng gì lớn, chẳng khác gì với vẻ mặt của cô ta trước đây.

Mục Nhiễm Tranh cũng không hề bất ngờ với điều này.

“Anh có thể nói với tôi, rốt cuộc anh đang nghĩ thế nào không?” Thậm chí Phương Đóa còn cười.

“Cô sẽ buồn sao?” Lúc Mục Nhiễm Tranh thấy Phương Đóa thì đã xác định là mình phải nói gì rồi.

“Buồn? Tôi không phải là một cô bé nữa, tôi là người phụ nữ có tình cảm và suy nghĩ chín chắn, xảy ra chuyện thế này, tôi sẽ suy nghĩ nguyên nhân do đâu , buồn có ý nghĩa sao?”

Phương Đóa vẫn bình tĩnh như thường.

Mục Nhiễm Tranh bỗng nở nụ cười: “Tôi đoán được cô sẽ nói vậy mà, nếu đổi lại là cô trốn khỏi lễ đính hôn thì tôi nghĩ tôi sẽ rất buồn.”

“Anh luôn làm việc không có ý nghĩa như vậy, anh nên trưởng thành lên.”

“Theo như lời cô nói, hỉ nộ ái ố của con người đều không có ý nghĩa, nhưng dường như nó cũng không liên quan gì nhiều đến trưởng thành hay không trưởng thành. Tôi biết cô là người rất lý trí, tôi cũng không muốn nói gì nhiều, tôi chỉ muốn nói tôi rất quan tâm đến cảm xúc của cô.”

Phương Đóa không biết nên phản bác lại lời của Mục Nhiễm Tranh thế nào, hình như những gì nên nói cô ta đã nói hết rồi.

“Cô nói hôn nhân không cần tình yêu, nhưng tôi cảm thấy hôn nhân mà không có tình yêu thì giống như một ly nước lọc vậy. Tôi biết chắc chắn cô sẽ nói nước lọc mới là nước tốt nhất cho sức khỏe, nhưng chúng ta không thể nào cả đời chỉ uống nước lọc được, cũng phải uống cà phê, uống trà và các loại đồ uống khác nữa chứ, đây mới là cuộc sống mà tôi muốn.”

Mục Nhiễm Tranh chưa từng nói nhiều với Phương Đóa như vậy.

“Cô cảm thấy tình dục là công cụ để sinh đẻ, là công cụ để đàn ông và phụ nữ lấy lòng nhau. Nhưng tôi cảm thấy tình dục rất thiêng liêng, nó là cách để đàn ông và phụ nữ bày tỏ tình yêu. Phương Đóa, giữa chúng ta có rất nhiều ý kiến bất đồng nhau, tôi cảm thấy chúng ta cần bình tĩnh lại để suy nghĩ kỹ càng vấn đề này.”

Phương Đóa nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ hơi không phục: “Là vì Lê Thấm Thấm sao?”

Trước đây cô ta cực kỳ không muốn nhắc đến cái tên ngày.

“Cho nên cô ghen với Thấm Thấm sao?”

Phương Đóa cười khẩy: “Tôi sẽ không ghen với một cô nhóc.”

Mục Nhiễm Tranh bất lực lắc đầu: “Vậy tôi nói xong rồi, chúng ta đều nên bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng. Tôi cũng xin lỗi cô vì hành động của tôi hôm qua, nhưng tôi không hối hận.”

Mục Nhiễm Tranh thấy Phương Đóa không có phản ứng gì thì một mình ra khỏi phòng ngủ.

Ôn Khanh Mộ và Phương Lâm vẫn đang ở phòng khách.

“Nói xong rồi à?”

“Nói xong rồi.”

Ôn Khanh Mộ đứng dậy: “Sếp Phương, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt.”

“Hai người đi đường cẩn thận.” Trên mặt Phương Lâm mang theo nụ cười vui vẻ.

Mục Nhiễm Tranh và Ôn Khanh Mộ cũng ra ngoài rồi lên xe.

“Thằng nhóc này, vì cháu mà chú để nhà họ Phương chiếm được hời to rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.