Chương 1343
Mà bên kia, Lê Thấm Thấm cuối cùng đã lái xe tới nhà Mục Nhiễm Tranh. Cô ta ấn chuông cửa, còn không quên lấy cái gương nhỏ ra xem lại gương mặt và quần áo của mình.
Nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì.
Lê Thấm Thấm lại ấn chuông thêm vài cái, bên trong vẫn không có tiếng động nào.
Cô ta vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Mục Nhiễm Tranh. Điện thoại có thể kết nối nhưng không ai nghe máy. Ngay sau đó cô ta mơ hồ nghe được tiếng chuông điện thoại di động ở bên trong.
Cô ta áp tai lên trên cửa. Trong nhà thật sự vọng ra tiếng chuông điện thoại di động.
“Nếu anh ấy ở nhà, sao không ra mở cửa chứ?” Lê Thấm Thấm lại ấn chuông cửa, “Mục Nhiễm Tranh, anh mở cửa đi! Là tôi đây!”
Nhưng vẫn không có ai mở cửa cho cô ta.
“Nếu anh không mở cửa thì tôi sẽ giận đấy! Tôi biết anh ở bên trong, đừng giả vờ nữa! Anh mau mở cửa đi!”
Lê Thấm Thấm không nhịn được nữa, liều mạng phá cửa nhưng vẫn không có ai trả lời cô ta.
Cô ta đá mạnh vào cửa, “Chắc không phải anh ấy quên điện thoại chứ? Vậy cũng không đúng! Cho dù anh ấy có việc gấp phải ra ngoài, tối thiểu cũng phải nói cho mình biết? Anh ấy làm vậy tính là gì hả? Anh ấy tính chơi mình à? Mục Nhiễm Tranh, tên khốn kiếp nhà anh!”
Lê Thấm Thấm tức giận thở hổn hển lại đá một phát vào cửa, “Nếu hôm nay anh không ra, tôi sẽ không để ý tới anh nữa! Tôi đếm tới ba! Một! Hai!”
“Thấm Thấm, về nhà với bố!”
Lê Thấm Thấm còn chưa đếm tới ba đã nghe được giọng nói của Lê Hán Giang.
Rốt cuộc Lê Thấm Thấm cũng không thoát khỏi sự kiểm soát của Lê Hán Giang mà bị ông ta đưa về nhà.
Sắc mặt của Lê Hán Giang vô cùng khó coi, dù sao thì ông ta cũng là một người bố rất truyền thống, ông ta không cho phép chuyện này xảy ra với con gái của mình.
“Bố, tại sao bố lại nhốt con! Dựa vào đâu chứ?”
“Con nói xem dựa vào đâu? Chỉ dựa vào bố là bố của con! Bố nói cho con biết, Lê Thấm Thấm, kể từ hôm nay cho đến khi bố hoàn thành thủ tục xuất ngoại cho con, con đừng mơ bước ra khỏi nhà nửa bước!” Lê Hán Giang gầm lên về phía Lê Thấm Thấm, gân xanh nổi cả lên, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô con gái trước mắt vậy.
“Hán Giang, ông đang làm gì vậy? Con bé Thấm Thấm đã trưởng thành…” Ôn Lam vội vàng nói thay cho Lê Thấm Thấm.
“Còn bà nữa!” Lý Hàn Giang lập tức thay đổi phương hướng, ông ta giận dữ quát Ôn Lam, “Nếu không phải tại bà thì nó có thể chạy ra ngoài sao? Bà có biết một đứa con gái như nó đến nhà một người đàn ông, nói ra tôi cũng cảm thấy mất mặt! Bà dạy dỗ con gái mình thế à?”
Lê Hán Giang chưa từng nói chuyện kiểu này với Ôn Lam, Ôn Lam lập tức nghẹn họng, không nói nên lời.
Mặc dù Lê Thấm Thấm luôn rất nghịch ngợm và hay gặp rắc rối, nhưng Lê Hán Giang chưa từng trách móc Ôn Lam, lại càng không lớn tiếng chỉ trích bà ta như vậy bao giờ.
“Tôi lấy bà về là để bà dạy dỗ con gái của tôi thật tốt, kết quả thế nào đây? Bây giờ nó trở thành như thế này. Tôi nói cho bà biết, bà không trốn tránh được trách nhiệm đâu! Nếu biết trước rằng sẽ như vậy thì tôi lấy bà làm gì!”
Có lẽ Lê Hán Giang đã phẫn nộ đến mức hồ đồ nên mới nói ra những lời gây tổn thương như vậy.
Trong hốc mắt Ôn Lam rưng rưng nước mắt, bà ta đã làm nhiều điều cho gia đình này nhiều năm như vậy, nhưng không ngờ lại có kết cục như thế này.