Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1350



Chương 1350

“Thả tôi ra, tôi muốn gặp chú tôi!”

“Cậu chủ đã dặn là không có lệnh của anh ấy thì chúng tôi không thể thả cậu ra ngoài, cậu Mục!”

“Các người tránh ra cho tôi!” Lần này Mục Nhiễm Tranh phẫn nộ.

“Cậu Mục, cậu đừng làm khó chúng tôi, nếu làm cậu bị thương thì chúng tôi càng không dễ ăn nói!” Mấy vệ sĩ cũng cảm thấy rất khó xử.

“Nếu sợ làm tôi bị thương thì mau tránh ra đi!”

Vừa dứt lời thì nghe thấy Ôn Khanh Mộ nói: “Tất cả dừng tay cho tôi!”

Nhóm vệ sĩ lập tức dừng tay, Mục Nhiễm Tranh cũng lấy lại bình tĩnh.

Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đứng trên hành lang, đang đi qua đây.

“Đang ầm ĩ gì vậy?”

“Chú à, vừa rồi có người nói với cháu rằng cháu mặc bộ vest này để đi dự hôn lễ, cháu muốn hỏi chú rốt cuộc là hôn lễ của ai?”

Mục Nhiễm Tranh nhìn chằm chằm vào Ôn Khanh Mộ bằng ánh mắt sáng ngời.

Trái tim Tô Lạc Ly đập nhanh như sắp vọt lên tận cổ, cô vốn định cứ giấu giếm Mục Nhiễm Tranh cho đến khi kết hôn, nhưng bây giờ lại để anh biết được rồi!

Ôn Khanh Mộ trông có vẻ rất bình tĩnh, “Của cháu.”

Khi nghe thấy câu này, thậm chí Tô Lạc Ly còn không dám thở mạnh.

Dường như Mục Nhiễm Tranh đã đoán trước được điều này, bèn hỏi: “Với ai?”

“Phương Đóa.”

“Mọi người dựa vào đâu mà làm vậy? Đây là chuyện hôn nhân của cháu, mọi người dựa vào đâu mà quyết định thay cháu? Cháu không thích Phương Đóa, cháu không thể nào kết hôn với Phương Đóa!” Rốt cuộc Mục Nhiễm Tranh cũng không thể chịu đựng được nữa.

“Hắc Thổ, trước tiên anh bình tĩnh một chút.” Tô Lạc Ly nói.

“Cô bảo tôi phải bình tĩnh thế nào đây? Đây đâu phải thời đại phong kiến nữa mà lại có chuyện áp đặt chuyện hôn nhân?

Tô Lạc Ly còn đang định nói gì đó thì Ôn Khanh Mộ đã giơ tay ra hiệu cho cô đừng nói tiếp.

“Để anh nói chuyện với nó.” Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Lạc Ly.

“Chúng ta cùng nhau nói chuyện.” Lúc này Tô Lạc Ly thật sự rất lo lắng khi Ôn Khanh Mộ và Mục Nhiễm Tranh ở riêng với nhau, từ nhỏ hai chú cháu đã như nước với lửa, vào giờ phút quan trọng này, không biết có thể gây ra chuyện gì.

“Không cần, em cứ trông con đi, ngoan.” Ôn Khanh Mộ khẽ vỗ lên tay Tô Lạc Ly một cách thân mật, sau đó đi vào trong phòng của Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh cũng đi vào theo.

Tô Lạc Ly đứng ở ngoài cửa mà lòng nóng như lửa đốt, cô biết lúc này Ôn Khanh Mộ không muốn mình đi vào quấy rầy.

Nhưng liệu chỉ có hai người họ thì có ổn không?

Nhìn bề ngoài thì có vẻ Mục Nhiễm Tranh rất sợ Ôn Khanh Mộ, sẽ không làm gì Ôn Khanh Mộ, nhưng một khi bị ép thì chuyện gì anh cũng có thể làm ra.

Trong phòng ngủ, hai chú cháu ngồi trước bàn, thực ra từ trước tới nay họ chưa bao giờ ở cùng nhau một cách hòa hợp như vậy, bởi vì Mục Nhiễm Tranh luôn sợ Ôn Khanh Mộ, anh luôn rất sợ phải ở một mình trong một không gian với Ôn Khanh Mộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.