Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1351



Chương 1351

Nhưng lần này ánh mắt Mục Nhiễm Tranh rất bình tĩnh, không một chút sợ hãi hay nao núng nào.

Lúc đầu cả hai người họ đều chẳng nói gì, dường như họ đều đang đợi đối phương mở lời. Sau đó Mục Nhiễm Tranh thật sự không nhịn được nữa.

“Đây là ý của chú sao? Hay là ý của người trong nhà?”

“Chú và người trong nhà đều có ý này.” Ôn Khanh Mộ ngồi thẳng người, rất có khí chất của bậc bề trên.

“Mọi người dựa vào đâu mà đưa ra quyết định này thay cháu? Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi thứ của cháu đều do mọi người sắp xếp, chẳng lẽ đến cả chuyện hôn nhân của cháu mà mọi người cũng muốn cùng nhau sắp đặt sao? Đây là chuyện cả đời của cháu!

Mục Nhiễm Tranh không nhịn được cơn giận của mình nên không khỏi to tiếng.

“Dựa vào đâu ư?” Ôn Khanh Mộ nở nụ cười thờ ơ, “Dựa vào việc cháu là cháu trai cả của nhà họ Mục.”

Mục Nhiễm Tranh vốn đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ để phản bác lại Ôn Khanh Mộ, nhưng lúc Ôn Khanh Mộ nói ra câu này, anh lại hoàn toàn câm nín.

“Cháu vừa nói tất cả mọi thứ của cháu đều do người trong nhà sắp đặt, nhưng cháu đừng quên, nếu người nhà thật sự sắp đặt, với thân phận cháu trai cả nhà họ Mục của cháu thì họ sẽ cho cháu bước chân vào giới giải trí đóng phim hay sao?”

Mục Nhiễm Tranh cụp mắt xuống, không nói gì.

Nghĩ kỹ lại thì lời Ôn Khanh Mộ nói không hề sai, nhà họ Mục là gia tộc kinh doanh. Lúc đầu do ông nội và ông hai của anh quản lý, sau đó ông nội và ông hai đều đã lớn tuổi nên lui về tuyến hai, giao lại cho đời bố và chú của Mục Nhiễm Tranh quản lý.

Đến đời của Mục Nhiễm Tranh, anh là cháu trai cả, các em trai em gái đều còn nhỏ, đáng lẽ anh là người kế thừa sản nghiệp, nhưng ngay từ đầu anh đã lựa chọn bước vào giới giải trí.

“Lúc đầu khi cháu quyết định đi đóng phim, ý của người nhà là cháu vẫn còn trẻ, muốn ra ngoài chơi bời một chút cũng chẳng sao. Đợi đến khi cháu lớn hơn một chút rồi để cháu tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc cũng không muộn. Nhưng ai ngờ ở trong giới giải trí cháu lại lên như diều gặp gió. Chuyện này cũng bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.”

Giọng của Ôn Khanh Mộ vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn khác so với thường ngày.

“Tin tức về cháu trong khoảng thời gian gần đây khiến mọi người thấy cháu đã không còn thích hợp để tiếp tục phát triển trong giới giải trí nữa. Đúng lúc có thể mượn cơ hội này để cháu quay về công ty của gia tộc và kế thừa sản nghiệp.”

Mục Nhiễm Tranh chỉ thấy sống lưng lạnh toát, anh thật sự không ngờ sẽ có kết quả như vậy.

Sau khi bước vào giới giải trí, anh vẫn luôn rất tự do. Mặc dù có rất nhiều lúc phải làm hoặc không làm một số việc theo sự sắp xếp của gia đình, nhưng khoảng không gian tự do của anh vẫn rất lớn.

Điều này cũng khiến anh hoàn toàn không nghĩ đến việc mình là cháu trai cả nhà họ Mục, có một ngày mình phải thừa kế sản nghiệp.

Cho đến tận ngày hôm nay, khi mà hiện thực này đột nhiên bày ra trước mắt.

“Mục Tranh, cháu đã trưởng thành rồi, mấy năm nay cháu cũng đã chơi bời ở bên ngoài đủ rồi, đã đến lúc cháu phải thu bớt lại tâm tư, cống hiến một chút cho gia tộc. Tuổi tác của bố cháu và các chú cũng càng ngày càng cao, cháu cũng đâu thể để mấy em trai em gái vẫn chưa hiểu chuyện tới làm tròn bổn phận giúp mình được?”

Từng câu từng chữ đều như đâm vào ngực Mục Nhiễm Tranh.

Ôn Khanh Mộ liếc mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, nói tiếp: “Ngay từ đầu bảo cháu và Phương Đóa ở bên nhau cũng là xuất phát từ sự suy xét này. Phương Đóa có kinh nghiệm đi du học ở nước ngoài, cũng rất có kinh nghiệm trong việc quản lý công ty của gia tộc. Sau khi hai đứa kết hôn, cô ta có thể giúp cháu, thậm chí nếu cháu muốn tiếp tục ở lại trong giới giải trí thì cũng không phải là không thể.”

Mục Nhiễm Tranh vẫn không có một chút phản ứng nào, cứ như người bị đần độn vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.