Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1352



Chương 1352

“Sự nhượng bộ lớn nhất mà mọi người dành cho cháu là, nếu lần này cháu không muốn rút khỏi giới giải trí thì cũng được thôi, Phương Đóa có thể thay cháu làm một số chuyện trong công ty của gia tộc. Nhưng cháu cũng phải dành một phần tinh thần và sức lực để học tập công việc của gia tộc.”

Ôn Khanh Mộ thấy từ đầu đến cuối Mục Nhiễm Tranh đều không có phản ứng gì thì bèn đứng dậy, “Hôn lễ đã được ấn định vào ngày hai mươi tám tháng sau, cháu chuẩn bị tâm lý đi.”

Nói xong, anh lấy điện thoại di động của Mục Nhiễm Tranh từ trong túi ra, để lên bàn rồi lập tức rời khỏi căn phòng.

Tô Lạc Ly vẫn luôn đợi ở bên ngoài, Ôn Khanh Mộ đi ra, cô đã lập tức bước tới, “Anh không động tay động chân đấy chứ?”

“Sao có thể chứ? Em tưởng anh vẫn là đứa trẻ lên ba hay sao?”

Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tô Lạc Ly lên và hôn một cái.

“Vậy anh ta có phản ứng gì không?”

“Nó đồng ý rồi.” Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng, “Anh đói rồi, em đi làm chút gì đó ngon ngon cho anh đi.”

Ôn Khanh Mộ lại dặn dò vệ sĩ: “Không cần trông chừng nó nữa, nó muốn đi đâu thì đi.”

Tô Lạc Ly quay đầu nhìn về phía căn phòng của Mục Nhiễm Tranh, sau đó rời đi cùng Ôn Khanh Mộ.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ như Mục Nhiễm Tranh quả thực có chút ngây thơ, như thể một càng trai ngây ngô vậy. Nhưng thực ra anh vẫn rất có ý thức trách nhiệm.

Ôn Khanh Mộ chỉ cần lấy thân phận cháu trai cả ra để ép anh thì tám mươi phần trăm là anh sẽ không có phản ứng gì nữa.

Nhưng Tô Lạc Ly luôn cảm thấy một Mục Nhiễm Tranh như vậy quá đáng thương.

Mục Nhiễm Tranh vẫn ngồi trong phòng, cầm điện thoại mà Ôn Khanh Mộ để lại lên, Weibo cá nhân của anh đã thông báo tin tức mới nhất về việc mình sắp kết hôn, tất cả mọi người đều đang chúc mừng anh.

Hiện giờ anh có thể đăng Weibo làm sáng tỏ nhưng anh lại không làm như vậy, Ôn Khanh Mộ nói không sai, anh là cháu trai cả của nhà họ Mục, anh nên như vậy.

Cho dù Mục Nhiễm Tranh không ở trong giới giải trí thì ngay từ khi nhỏ, anh đã được người trong nhà bồi dưỡng như một người thừa kế, sau đó sắp xếp một mối hôn sự cho anh, anh cũng không thể từ chối.

Anh là cháu trai cả nên phải gánh vác trách nhiệm này, đây chính là số phận của anh.

Nhưng tại sao anh lại không cam tâm như vậy?

Mục Nhiễm Tranh cầm điện thoại và mở WeChat ra, thấy Lê Thấm Thấm đã gửi cho mình rất nhiều tin nhắn.

Chẳng lẽ số phận nên như vậy sao?

Đến cuối cùng Ôn Khanh Mộ vẫn nói được làm được, từ sau khi Ôn Khanh Mộ tỏ rõ thái độ với Mục Nhiễm Tranh thì đã không còn vệ sĩ đứng canh trước cửa phòng anh nữa. Mục Nhiễm Tranh không những có thể tự do ra vào trong nhà mà còn có thể đi ra ngoài.

Nhưng anh lại do dự không ra ngoài, sau khi ở trong nhà trằn trọc ba ngày, cuối cùng anh vẫn không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân này nên quyết định đi tìm Phương Đóa.

Tô Lạc Ly thấy Mục Nhiễm Tranh đi ra ngoài mà Ôn Khanh Mộ lại thờ ơ.

“Anh không sợ anh ta chạy mất sao?”

“Đương nhiên là không rồi, máy bay tàu hỏa nó đều không đi được, muốn rời khỏi thành phố này là điều rất khó. Huống hồ anh hoàn toàn không tin là nó sẽ chạy trốn.” Ôn Khanh Mộ bày ra dáng vẻ trong lòng đã có dự tính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.