Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1358



Chương 1358

Bà lão ngồi bên cạnh Mục Nhiễm Tranh, “Vậy thì nói cho tôi nghe xem, nói không chừng tôi có thể cho cậu lời khuyên.”

Có lẽ bởi vì kinh nghiệm nhiều năm trong giới giải trí khiến Mục Nhiễm Tranh không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng Mục Nhiễm Tranh còn có thể nói với ai đây? Còn ai có thể giúp anh đây?

“Gia đình ép cháu phải kết hôn với một người phụ nữ mà cháu không thích.” Anh dùng một câu để nói ra hết chuyện của mình.

“Ồ…” Bà lão kéo dài giọng.

“Nói với bà cũng vô dụng, cháu nghĩ chắc hẳn bà cũng là một người mẹ, cho nên nhất định bà cũng hiểu cho bố mẹ cháu và cảm thấy họ làm vậy là vì muốn tốt cho cháu.”

“Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện.” Bà lão nói với giọng hơi khàn.

Mục Nhiễm Tranh không có tâm trạng để nghe câu chuyện gì cả, nhưng tâm tình của anh phiền muộn, cũng không có chuyện gì khác để làm.

“Vậy bà kể đi ạ.”

“Cháu có biết trước đây có một tập đoàn niêm yết rất lớn mạnh có tên là tập đoàn Trung Nam không?”

“Tập đoàn Trung Nam?”

Mục Nhiễm Tranh cẩn thận nhớ lại, hình như anh đã từng nghe bố mình nói, có lẽ đó là chuyện cách đây mấy chục năm rồi. Tập đoàn Trung Nam rất nổi tiếng, nhưng sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà người sáng lập bị thua lỗ, tập đoàn được giao cho người khác, về sau được chuyển đổi thành một tổ chức từ thiện.

“Đúng vậy, năm đó tập đoàn Trung Nam là một công ty vô cùng lớn mạnh, không ai là không biết tên của tập đoàn này. Tổng giám đốc của tập đoàn này họ Ngô, ông ấy có một cô con gái.”

Bà lão hơi nheo mắt nhìn về phía bờ biển, “Ông ấy chỉ có một cô con gái. Vốn dĩ ông ấy muốn có một cậu con trai để kế thừa sản nghiệp của mình, nhưng vẫn không được như mong muốn. Vì vậy mọi hy vọng của ông ấy đều gửi gắm vào con gái, chọn cho con gái trường học tốt nhất, giáo viên tốt nhất, để cô ấy có được sự giáo dục tốt nhất.”

Mục Nhiễm Tranh đột nhiên cảm thấy người con gái trong câu chuyện này rất giống với Phương Đóa.

Phương Đóa là con gái duy nhất trong gia tộc kinh doanh.

“Nhưng đứa con gái này từ nhỏ đã không nghe lời và rất phản nghịch, học tập cũng không tốt lắm. Năm mười tám tuổi, cô gái đi ra ngoài chơi với đám bạn và thích một chàng trai làng chài, hai người họ đã rơi vào bể tình và không thể cứu vãn.”

“Chàng trai làng chài? Vậy thì nhất định người nhà cô ấy sẽ không đồng ý.” Mục Nhiễm Tranh đột nhiên cảm thấy câu chuyện này thật nực cười.

“Ngay cả cậu cũng biết rằng họ sẽ không đồng ý, người nhà cô ấy lại càng không đồng ý. Một cô chủ cành vàng lá ngọc như cô ấy, lại còn là người thừa kế của công ty niêm yết, sao có thể để cô ấy kết hôn với một ngư dân được? Vì để cắt đứt liên lạc giữa họ mà người nhà đã dùng mọi thủ đoạn.”

Mục Nhiễm Tranh cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

“Nhưng cô gái này rất bướng bỉnh, nhất quyết đòi lấy người ngư dân này, thậm chí còn lấy cái chết ra để ép buộc. Cuối cùng bố mẹ cô ấy cũng đồng ý nhưng lại đuổi cô ấy ra khỏi nhà, hơn nữa còn nói rằng sẽ không cho cô ấy một đồng nào. Cô gái thật sự đi theo người ngư dân kia.”

Bà cụ nheo mắt lại thành một đường thẳng, nói tiếp: “Bố mẹ cô ấy vốn tưởng rằng từ nhỏ tới lớn con gái mình đã ăn sung mặc sướng, không chịu được khổ, nhất định là chịu khổ không quá mấy ngày nữa thì sẽ quay trở lại, nhưng ai ngờ họ đã nghĩ lầm, cậu đoán thử xem sau đó sẽ ra sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.