Chương 1365
Diêu Hướng Vân cũng không thể tin vào tai mình, “Ông đang nói cái gì vậy? Bây giờ con trai vẫn đang nằm trên giường bệnh mà bây giờ ông lại muốn về sao?”
“Chẳng phải hôm nay chúng tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao? Tôi đã cắt đứt quan hệ bố con với nó, nó không phải con trai của tôi, cũng không phải con trai của bà. Nó sống hay chết đều không liên quan gì đến chúng ta.” Mục Như Thần giữ vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ như không để ý đến quan hệ tình cảm.
“Ông đang nói vớ vẩn gì vậy? Đó là con trai của chúng ta, ông vẫn thực sự muốn cắt đứt quan hệ bố con với nó ư!”
“Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nói được thì phải làm được. Đây là con đường do chính nó chọn, đi thôi!”
Mục Như Thần nói như thể ra lệnh, ông ta kéo cánh tay của Diêu Hướng Vân.
Diêu Hướng Vân hiểu rất rõ chồng mình, bà ta biết chồng mình là người đã nói là làm, vậy nên đành phải đi theo ông ta.
“Lạc Ly, vậy phải nhờ em rồi.” Diêu Hướng Vân rưng rưng nước mắt nhìn Tô Lạc Ly.
“Chị dâu cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho anh ta.”
Mục Như Thần đi được vài bước thì quay người lại nhìn Ôn Khanh Mộ: “Tiểu Mộ, nếu nó tỉnh lại thì em nói cho nó biết, dù có quỳ thì cũng phải đi hết con đường mà mình đã chọn, muốn về nhà thì cũng được, nhưng nó phải sống cho ra người!”
Nói xong, Mục Như Thần bước nhanh về phía trước, Diêu Hướng Vân đi theo sau ông ta.
Tô Lạc Ly khẽ thở dài, “Anh họ cũng không để ý đến tình cảm gì cả.”
“Không phải anh ấy không để ý đến tình cảm mà là sĩ diện, những gì em nói quả thực cũng khiến anh ấy dao động, anh ấy hy vọng rằng Nhiễm Tranh có thể thực sự trưởng thành.” Ôn Khanh Mộ ôm bả vai Tô Lạc Ly và nói.
Mục Nhiễm Tranh vẫn luôn ở trong phòng bệnh VIP của bệnh viện Q.M, bởi vì một loạt ảnh hưởng từ vụ tai nạn mà anh bị sốt cao suốt ba ngày, vẫn luôn trong trạng thái mê man, dù có tỉnh thì cũng không nói được gì.
Ba ngày sau rốt cuộc cơn sốt cũng hạ xuống, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, vừa mở mắt ra anh đã nhìn thấy Tô Lạc Ly, nhưng không có ai trong nhà họ Mục tới đây cả.
“Hắc Thổ, anh đã tỉnh, thế nào rồi?”
Mục Nhiễm Tranh đảo mắt nhìn quanh căn phòng bệnh trống trải, chỉ có một mình Tô Lạc Ly, dù ít hay nhiều thì trong lòng anh cũng hơi thất vọng. Mặc dù đã cắt đứt quan hệ nhưng cũng không tới mức tuyệt tình như vậy chứ?
“Vẫn ổn, nhưng cả người không còn chút sức lực nào.” Giọng nói của Mục Nhiễm Tranh lộ ra một loại cảm giác yếu ớt.
“Đó là điều rất bình thường, có lẽ anh còn phải nằm trên giường bệnh một thời gian nữa. Anh có muốn ăn gì không?”
Mục Nhiễm Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không muốn ăn.”
“Vậy khi nào anh đói bụng thì ăn nhé.”
Sau đó hai người cứ im lặng không nói gì, Tô Lạc Ly có thể nhận thấy vẻ thất vọng trong mắt Mục Nhiễm Tranh.
Có lẽ là vì không một ai trong nhà đến đây.
“Hắc Thổ, anh đừng buồn nữa. Hôm anh được đưa đi cấp cứu, anh họ và chị dâu đều đến rồi, có lẽ anh họ vẫn chưa thể buông bỏ được khúc mắc trong lòng. Ngay cả Ôn Khanh Mộ cũng nói bố anh hy vọng anh có thể trưởng thành.” Tô Lạc Ly không muốn giấu giếm, cô mong Mục Nhiễm Tranh có thể tỉnh táo lại.