Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1367



Chương 1367

Ngay chỗ gò má dưới khóe mắt trái của Mục Nhiễm Tranh có một vết sẹo rất sâu.

Cộng thêm việc anh ta không cạo râu một tháng và khuôn mặt cũng không được rửa sạch sẽ, bây giờ anh ta trông giống như một ông chú với khuôn mặt đầy dấu ấn của thời gian!

Mục Nhiễm Tranh là tiểu thịt tươi nổi tiếng trong làng giải trí nhờ có cả ngoại hình và khả năng diễn xuất, bản thân anh ta cũng rất quan tâm đến ngoại hình của mình, nhưng bây giờ lại là bộ dạng này…

Khi nhìn thấy mình trong gương, anh ta cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt mập mờ của Tô Lạc Ly và lý do tại sao cô y tá lại bôi loại thuốc có mùi khó chịu lên mặt anh ta mỗi ngày. Nói là để chăm sóc da, bởi vì anh ta là bệnh nhân nên không được dùng sản phẩm chăm sóc da nào khác!

Khi Tô Lạc Ly từ nhà vội vã chạy đến, trên tay còn cầm canh sườn vừa hầm xong và một vài món ăn Mục Nhiễm Tranh thích.

“Dậy đi, dính giường vậy! Anh sẽ không ngủ từ sáng đến tối đấy chứ? Tô Lạc Ly đặt hộp cơm lên bàn.

Mục Nhiễm Tranh vẫn nằm bất động quay lưng về phía Tô Lạc Ly.

Cô y tá đi tới và lắc đầu với Tô Lạc Ly, trên mặt hiện vẻ không hay lắm.

Tô Lạc Ly cũng nhận ra điều gì đó, liền bước ra ngoài với y tá.

Cô y tỏ vẻ xin lỗi, “Tại tôi, nghĩ rằng anh ấy có thể xuống giường đi lại rồi liền đưa nạng cho anh ấy, ai mà biết được tôi không chú ý một lát anh ấy liền đi thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn thấy vết sẹo trên mặt mình chắc là có chút khó chịu. Sau đó anh ấy luôn nằm trên giường, tôi đã nói chuyện rất nhiều với anh ấy nhưng anh ấy vẫn không để ý đến tôi.”

Tô Lạc Ly vỗ tay y tá, “Không trách cô được, sớm muộn gì anh ấy cũng phải biết, tôi đi xem sao, cô đi làm việc đi.”

Nói xong, Tô Lạc Ly lại đi vào phòng bệnh, tiếp tục lấy từng hộp cơm ra đặt xuống.

“Hôm nay, tôi đã đặc biệt làm một số món ăn anh thích, chú anh đứng bên cạnh nhắc mãi, anh chắc chắn không muốn ăn à?”

Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới đột nhiên ngồi dậy và nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly.

“Tại sao cô không nói với tôi? Tôi đã trở thành như vậy rồi!”

Tô Lạc Ly không khỏi bật cười, “Thành như thế nào hả? Vẫn rất đẹp trai mà! Lại có thêm hương vị của người đàn ông trưởng thành.”

“Tôi là tiểu thịt tươi, không phải thịt ba chỉ dai, cần hương vị của người đàn ông trưởng thành làm gì, cô nói thật với tôi, bác sĩ nói vết sẹo này thế nào!”

Mục Nhiễm Tranh tức giận chỉ vào vết sẹo trên mặt mình.

“Anh bình tĩnh một chút được không? Nếu anh còn không thể đối mặt với một vết sẹo như vậy trên mặt thì sau này sao anh có thể đối mặt với cuộc sống của mình chứ?”

“Đừng lôi đạo lý lớn ra với tôi, nói về vết sẹo này của tôi đi!” Mục Nhiễm Tranh tỏ vẻ rất lo lắng.

“Bác sĩ nói là vết thương này là do khi xảy ra tai nạn ô tô cửa kính cửa sổ của ô tô bị vỡ và cắt vào, vết thương rất sâu, nhưng nếu như kiên trì bôi thuốc liền sẹo thì theo thời gian sẽ làm cho nó không còn rõ ràng như vậy nữa. Chú của anh đã bảo bác sĩ cho anh dùng loại thuốc liền sẹo tốt nhất rồi.”

Tô Lạc Ly đành phải nói sự thật, cô cũng không muốn lừa Mục Nhiễm Tranh, kẻo sau này anh ta sẽ thất vọng hơn.

“Cũng tức là dù thế nào thì vết sẹo này cũng sẽ lưu lại trên mặt tôi đúng không?”

Tô Lạc Ly nhấc chiếc bàn nhỏ lên, lau hộp cơm rồi dọn ra.

“Anh đã rất đáng thương rồi, nếu để bị đói thì chẳng phải sẽ càng đáng thương hơn sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.