Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1397



Chương 1397

Trong bóng tối, Lê Thấm Thấm nhào thẳng vào lòng Mục Nhiễm Tranh: “Em mới mơ thấy ác mộng, em sợ quá!”

Mục Nhiễm Tranh đỡ trán, thì ra chỉ là nằm mơ!

“Không sao, em cũng nói đó chỉ là ác mộng thôi mà.” Mục Nhiễm Tranh dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng Lê Thấm Thấm.

“Nhưng mà em sợ quá, em vừa nhắm mắt lại là… A…” Lê Thấm Thấm nắm chặt lấy tay Mục Nhiễm Tranh giống như chú nai nhỏ đang hoảng sợ.

“Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây mà?”

“Vậy anh đừng đi, ở đây với em được không?” Lê Thấm Thấm ngẩng mặt nhăn nhó nhìn Mục Nhiễm Tranh với vẻ mong chờ.

“Hả?” Hiển nhiên Mục Nhiễm Tranh vẫn hơi để ý, mặc dù đã xác định quan hệ nhưng trong mắt anh, dù gì Lê Thấm Thấm cũng chỉ là cô gái mới vừa tuổi đôi mươi, “Hai chúng ta…”

Có gì đâu, bạn trai bạn gái ai mà chẳng sống chung? Cao Soái và Sở Điềm đã ở chung từ lâu rồi, anh không muốn thì thôi. Lê Thấm Thấm bĩu môi hơi thất vọng, “Em ngồi một mình chờ tới khi trời sáng vậy.”

“Được thôi.” Mục Nhiễm Tranh hạ quyết tâm, dù sao anh không chạm vào cô là được.

Mục Nhiễm Tranh ôm gối của mình về phòng ngủ, cũng may giường trong phòng là giường đôi, hai người ngủ cũng vừa nhưng nằm trên giường, nhịp tim của anh hơi nhanh.

Rốt cuộc Lê Thấm Thấm cũng thực hiện được, cô không tin đã lừa anh lên giường rồi mà vẫn không xảy ra chút gì đó?

Cô nghiêng người chui vào lòng Mục Nhiễm Tranh: “Ôm em ngủ…”

Mục Nhiễm Tranh cảm thấy người mình như bị lửa thiêu, cũng chỉ có lúc đóng phim anh mới tiếp xúc thân mật với phụ nữ thì phải?

Nhưng dù là đóng phim thì cũng chỉ có chút mà thôi, số cảnh thân mật mà anh đã đóng ít đến thảm thương.

“Thấm Thấm, đừng thế mà…”

“Thế nào hả? Chẳng phải muốn anh ôm em ngủ thôi à? Vậy mà đã bực bội rồi!” Lê Thấm Thấm bĩu môi trách móc.

Lê Thấm Thấm ôm Mục Nhiễm Tranh rất rất chặt, Mục Nhiễm Tranh cũng thấy mình càng lúc càng không thở nổi, dù gì anh cũng là đàn ông mà!

Mục Nhiễm Tranh nhịn không nổi nữa đẩy Lê Thấm Thấm ra: “Nếu em còn vậy nữa thì anh ra ngoài ngủ.”

Lê Thấm Thấm điên tiết xoay lại cưỡi thẳng lên người Mục Nhiễm Tranh.

“Sao anh giống đầu gỗ quá vậy!”

“Hả?” Mục Nhiễm Tranh hơi mơ màng, không hiểu ý Lê Thấm Thấm lắm.

“Một nam một nữ, một cặp tình nhân, tối ngủ chung trên một chiếc giường, chẳng lẽ chỉ nằm thôi à, không làm gì đó hả?” Lê Thấm Thấm đè hai tay lên ngực Mục Nhiễm Tranh, cảm giác mình sắp tức nổ phổi rồi!

“Làm, làm gì?” Mục Nhiễm Tranh chỉ cảm thấy ngọn lửa trên người càng ngày càng hừng hực, anh trả lời lắp bắp.

Lê Thấm Thấm nhìn Mục Nhiễm Tranh chằm chằm, hận không thể nhìn thủng vài lỗ trên người anh.

“Làm… tình!” Lê Thấm Thấm nói thẳng ra không hề ngại ngùng, dù sao cô cũng không phải tuýp con gái rụt rè, nói thì nói thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.