Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1415



Chương 1415

“Cô chủ, vậy thì cô tuyệt đối không được giở trò đâu đấy? Sau khi thanh toán tiền cước xong phải lập tức quay về.”

“Yên tâm đi, các anh tưởng rằng tôi ra nước ngoài vô ích à, tôi đã không còn là tôi của năm đó nữa rồi!” Lê Thấm Thấm bắt đầu cười thầm.

Ngay khi vệ sĩ chuẩn bị đưa Lê Thấm Thấm đến ngân hàng bên ngoài để thanh toán tiền cước điện thoại thì Lê Hán Giang đột nhiên quay lại.

“Đâu cần đích thân cô chủ của nhà họ Lê phải ra ngoài thanh toán tiền điện thoại chứ!” Sắc mặt Lê Hán Giang nghiêm nghị, vô cùng tệ.

“Hi hi, bố…” Lê Thấm Thấm nhìn thấy Lê Hán Giang lập tức nở nụ cười, “Con ở nước ngoài đã quen tự mình làm việc của mình rồi, cứ để con tự mình đi đi, không làm phiền bố nữa!”

“Con gái bố tự mình làm mọi việc ở bên ngoài, chẳng lẽ về đến nhà cũng phải tự mình chạy việc vặt sao?” Lê Hán Giang giật lấy điện thoại di động của Lê Thấm Thấm và giao cho cấp dưới, “Đi giúp cô chủ thanh toán tiền.”

“Ế, điện thoại của con!”

“Về phòng đi!” Lê Hán Giang mặt mày nhăn nhó đi thẳng vào phòng khách.

Lê Thấm Thấm lần này thật sự đã tính sai rồi, mất cả chì lẫn chài, không những không thể chạy ra mà con mất luôn cả công cụ để liên lạc với bên ngoài!

Cô ta đành phải hậm hực trở về phòng của mình.

Binh đoàn đặc chủng.

Mục Nhiễm Tranh, Tô Lạc Ly và các diễn viên cùng đoàn phim cuối cùng cũng kết thúc trải nghiệm cuộc sống ở đây, tất cả đều bị phơi đen rồi, nhưng trông có vẻ rắn chắc hơn trước.

Khi trở về, Ôn Khanh Mộ cho xe đến đón, Mục Nhiễm Tranh và Tô Lạc Ly cùng lên một chiếc xe.

Trước khi rời đi, đương nhiên phải theo lệ cũ, trả lại điện thoại di động và tất cả các thiết bị điện tử cho họ.

Mục Nhiễm Tranh vừa lên xe liền không để ý đến việc nói chuyện với Tô Lạc Ly mà trực tiếp mở máy lên, vô số tin nhắn Wechat tấn công tới, cơ bản đều là tin nhắn của Lê Thấm Thấm.

“Chắc chắn là lo lắng lắm.” Mục Nhiễm Tranh không trả lời tin nhắn mà gọi thẳng cho Lê Thấm Thấm, nhưng không ngờ là điện thoại đã tắt máy, “Tại sao lại tắt máy rồi?

Lúc này anh ta mới mở Wechat và trả lời tin nhắn của Lê Thấm Thấm.

“Mấy ngày nay anh đều ở binh đoàn đặc chủng, em thi thế nào rồi? Sao điện thoại lại tắt máy thế? Vẫn chưa thi xong à?”

Tô Lạc Ly liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Một tháng không gặp bạn gái rất mong ngóng đúng không?”

Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu cười với Tô Lạc Ly, “Cô và chú của tôi có phải là vợ chồng già rồi không, tình cảm phai nhạt rồi à? Sao tôi thấy cô không vội về nhà chút nào thế? Thế mà chú tôi lại không đến đón cô về?”

Điều này rất đáng nghi.

“Anh ấy á? Chắc vẫn còn đang nổi nóng cũng nên? Vốn dĩ đã không muốn tôi nhận bộ phim này rồi, còn phải ra ngoài trải nghiệm cuộc sống một tháng, đã khiến anh rất tức điên lên từ lâu rồi!” Dù sao thì Tô Lạc Ly cũng đã quen với một Ôn Khanh Mộ hay nhảy dựng lên rồi.

“Nhìn cô cười đến mức mặt mày rạng rỡ kìa, khi về chú tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

“Anh đừng nói tôi nữa, mau nghĩ cách dỗ bạn gái đi.”

Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Mục Nhiễm Tranh đổ chuông, Mục Nhiễm Tranh còn tưởng đó là Lê Thấm Thấm, nhưng hóa ra lại là Phùng Khiêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.