Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1420



Chương 1420

Mục Nhiễm Tranh vuốt tóc Lê Thấm Thấm, hóa ra là như vậy, nhưng anh ta cũng có chút tức giận, sao Lê Thấm Thấm lại không tin tưởng anh ta như vậy?

Lê Thấm Thấm nức nở nói: “Em biết là em rất ngu ngốc, anh còn giận em đúng không?”

Mục Nhiễm Tranh lắc đầu chỉnh lại tóc rối cho Lê Thấm Thấm, “Đừng khóc nữa, không xinh nữa rồi.”

“Anh thực sự không giận em sao? Em không cố ý đâu, vốn dĩ chúng em đã bàn bạc với chị khóa trên đó rồi, đợi em tìm được anh, nếu như anh xác nhận là muốn đá em thì mới bảo chị ta đăng tin. Nhưng mà chị ta không giữ chữ tín, vừa về nước đã tung tin tức này lên rồi.”

Lê Thấm Thấm hối hận đứt ruột.

“Kết quả bố em biết chuyện này liền giam lỏng em lại.”

Lê Thấm Thấm hối hận tự vỗ vào đầu mình!

Mục Nhiễm Tranh vội vàng bắt lấy tay cô ta, “Được rồi được rồi, chuyện này không phải đã qua rồi sao? Để anh xem chân của em nào, vết thương thế nào rồi?”

“Không sao, đáng đời em! Em gặp quả báo!” Lê Thấm Thấm cũng rất thản nhiên.

Nhìn thấy lớp băng gạc dày quấn quanh chân Lê Thấm Thấm, Mục Nhiễm Tranh cảm thấy rất đau lòng.

“Còn đau không?”

Lê Thấm Thấm lại trực tiếp nhào vào lòng Mục Nhiễm Tranh, “Xin lỗi…”

“Vậy em đã biết sai chưa?”

“Em biết rồi.”

“Sau này không được nghi ngờ anh nữa!”

Lê Thấm Thấm nghiêm túc gật đầu, “Sẽ không đâu ạ.”

Hai người ôm nhau rất lâu.

Cho đến khi Lê Thấm Thấm đột nhiên phát hiện ra một đứa bé đang đứng ở cửa nhìn họ cười, Lê Thấm Thấm lập tức sợ hãi buông Mục Nhiễm Tranh ra.

Tam Tam đứng ở cửa che miệng cười trộm, “Anh ơi, anh thật ngốc.”

Nghe thấy giọng nói của Tam Tam, Mục Nhiễm Tranh mới nhìn ra cửa, “Nhóc con, sao em lại tới đây?”

Vừa rồi quá lo lắng, Mục Nhiễm Tranh cũng không quan tâm đến chuyện đóng cửa lại.

“Em tới đây tìm anh mà! Anh ngốc thế, anh nên hôn chị đẹp chứ!” Tam Tam đứng ở cửa chỉ đạo như người lớn.

Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm trợn tròn mắt không thể tin được những lời này lại là của một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi.

“Ai dạy em thế hả?”

“Bố em hôn mẹ em như vậy mà, khi mẹ tức giận bố sẽ hôn mẹ.”

Phát hiện không thấy Tam Tam đâu, Tô Lạc Ly tới tìm Tam Tam vừa hay đứng ở hành lang nghe thấy điều này, lập tức xị mặt.

Đứa con trai này của cô…

Lê Thấm Thấm che miệng cười.

“Chuyện này có gì lạ đâu, đôi khi bố em còn tắm chung với mẹ em nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.