Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1440



Chương 1440

Lúc này Tô Lạc Ly lại lắc đầu: “Mẹ không cứu được con, mẹ không thích bé nào tối rồi mà không ngủ, quay về ngoan ngoãn ngủ đi.”

Ôn Khanh Mộ xách Tam Tam về phòng trẻ em, suýt nữa còn đánh thức Tiểu Thất, anh năm lần bảy lượt ra lệnh cho cậu rồi mới về phòng.

Nhưng hai người hoàn toàn không còn tâm trạng nữa, dường như còn có bóng ma tâm lý.

“Hình như em vừa nghe thấy có tiếng động trong tủ quần áo!”

Nhưng mở tủ ra lại không thấy có Tam Tam.

“Lần này liệu có phải là dưới gầm giường không?”

Gầm giường cũng không có ai.

Tất cả các tủ trong phòng, chỗ nào trẻ con có thể trốn được đều bị hai người mở ra tìm hết một lượt.

Cho đến khi trở lại giường, cả hai đều mất sạch hứng thú và rất mệt mỏi.

“Chồng à, không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi.”

“Má nó chứ! Thằng oắt con, xem ngày mai anh xử lý nó thế nào!”

Ôn Khanh Mộ cũng cụt hứng quay người lại.

Tô Lạc Ly biết mình mà đi chắc chắn hai bố con Ôn Khanh Mộ sẽ xảy ra chiến tranh, đặc biệt là Tam Tam. Nhưng như vậy cũng tốt, cô không ở nhà không nhìn thấy, cứ để anh dạy dỗ con đi, đúng là Tam Tam cần được dạy bảo tử tế.

Buổi tối hôm nay chỉ có thể kết thúc bằng một cái kết buồn như vậy.

Sáng hôm sau đồng hồ báo thức vừa kêu Tô Lạc Ly đã lập tức dậy ngay, hôm nay cô phải vào đoàn phim, có thể phải xa nhà một thời gian rất dài.

Tô Lạc Ly đang đánh răng trong phòng tắm thì Ôn Khanh Mộ bước vào với vẻ mặt u ám, anh ôm cô từ phía sau, vẻ mặt không thoả mãn của anh khiến cô rất buồn cười.

“Ly Ly, lần này em phải đi bao lâu?”

“Vấn đề này hơi khó nói…” Tô Lạc Ly nhổ bọt ra rồi súc miệng: “Em sẽ cố gắng về sớm.”

“Anh đã bắt đầu nhớ em rồi.” Ôn Khanh Mộ dính chặt vào người Tô Lạc Ly như một đứa trẻ, tham lam hít mùi hương trên cơ thể cô.

“Nhưng em nói trước với anh nhé, lần này là chủ đề quân sự nên quá trình thực hiện sẽ tương đối vất vả, có thể em sẽ có ít thời gian để gọi video với anh hơn, anh phải chuẩn bị tâm lý.”

Đến lúc đó anh không được tuỳ tiện nổi nóng.

Ôn Khanh Mộ không nói lời nào, nhưng tay đã bắt đầu làm loạn.

Tô Lạc Ly lườm Ôn Khanh Mộ qua gương: “Anh làm gì đấy? Bỏ tay ra!”

“Làm một lúc đi!” Nụ hôn của Ôn Khanh Mộ mang theo hơi thở ấm áp phả vào cổ Tô Lạc Ly, đó là nơi mẫn cảm nhất của cô.

Tô Lạc Ly đẩy đầu Ôn Khanh Mộ ra: “Đừng đùa nữa, lát nữa em sẽ đến muộn.”

“Muộn ba phút, năm phút cũng không sao.”

“Anh là người ba phút, năm phút có thể đánh xong trận à?”

“Xem ra trong lòng bà xã, anh vẫn oai phong như xưa.”

“Đây là vấn đề trọng tâm hả?”

Cửa phòng tắm bị khoá, Tô Lạc Ly vẫn bị xử lý trong phòng tắm, nhưng vì nhóc quỷ nào đó chạy tới điên cuồng gõ cửa nên người nào đó thật sự phải kết thúc trận chiến trong vòng ba phút, năm phút…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.