Chương 1442
“Anh nên cảm ơn con trai, nếu không có nó làm sao anh được nhìn thấy nhiều giáo viên nữ trẻ đẹp như vậy!”
“Biến!”
Tam Tam và Tiểu Thất nghe thấy giọng Tô Lạc Ly thì vội chạy đến.
“Mẹ!”
Nhóc nào cũng muốn giành nói chuyện với Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ cũng biết cô nhớ con, vì thế nhường điện thoại của mình cho hai nhóc rồi trơ mắt nhìn vợ mình bị hai cậu con trai chiếm mất!
Tiểu Thất ngoan ngoãn ôm điện thoại trong lòng như thể đang ôm mẹ.
“Mẹ ơi bế.”
“Khi nào mẹ về rồi bế con được không? Tiểu Thất phải ngoan nhé.”
“Tiểu Thất ngoan.”
“Mẹ ơi, khi nào mẹ về thì mua cho con Transformers và Trypticon nhé!” Tam Tam cầm lấy máy điện thoại.
“Tam Tam, ngày nào con cũng gây chuyện mà vẫn còn mặt mũi đòi mẹ mua đồ chơi cho con à? Sao da mặt con dày thế?”
Điều này khiến Tô Lạc Ly cảm nhận được sâu sắc rằng con trai mình thật sự là truyền nhân của người nào đó.
“Vì bố không mua cho con nên chỉ có mẹ thôi.”
“Vì sao bố không mua cho con? Còn không phải là do con không nghe lời à? Tam Tam, nói cho mẹ biết bố đánh con có đau không?”
Tam Tam cẩn thận nghĩ lại rồi trả lời: “Cũng bình thường ạ.”
Câu trả lời này khiến Tô Lạc Ly sụp đổ, lần trước Ôn Khanh Mộ nói khi bị đánh lần đầu Tam Tam thật sự đã rơi nước mắt, nhưng không ngờ ngày hôm sau cậu đã quên!
“Sau này không được gây chuyện nữa, con nghe lời được không?”
“Vâng!” Tam Tam trả lời vang dội.
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng cướp lại điện thoại: “Con, đưa em trai đi ngủ!”
Lại bắt đầu lạm dụng chức quyền của một người bố.
Vì gần đây thường xuyên bị đánh, Tô Lạc Ly lại không ở nhà nên Tam Tam rất biết điều, cậu dắt tay Tiểu Thất rời khỏi phòng ngủ, khi đi còn không quên nói vọng vào điện thoại dặn Tô Lạc Ly mua đồ chơi cho mình.
Đám nhóc con vừa đi, Ôn Khanh Mộ đã lập tức tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn đầu giường rồi chui vào chăn, đến giờ anh và Tô Lạc Ly tâm sự đêm khuya rồi.
“Anh tắt đèn làm gì? Tối như hũ nút ấy.”
“Như này có không khí hơn. Bà xã à, ngày nào quay phim em cũng mặc đồ rằn ri hả?” Tô Lạc Ly trên màn hình mặc áo phông rằn ri, gần đây quay phim để tạo bầu không khí nên mọi người đều mặc như vậy.
“Vâng, nhìn có đẹp không?”
Người nào đó nheo mắt mang theo vài phần xấu xa: “Đẹp, khi nào em về?”
“Vẫn chưa biết được, gần đây tiến độ quay phim rất chậm, không biết khi nào mới về được.”