Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1462



Chương 1462

“Vậy để anh dạy em nhé?”

“Vâng, trước kia em cũng rất muốn học, nhưng mãi chẳng có cơ hội, đàn dương cầm quá đắt, em không thể mua nổi.”

“Vậy sao trước kia em không nói cho anh biết là em muốn học đàn dương cầm?”

“Bây giờ em nói cho anh biết còn gì?”

Ôn Khanh Mộ bắt đầu giảng giải các kiến thức về đàn dương cầm cho Tô Lạc Ly, dạy cô biết về các phím đàn, hướng dẫn cô đánh đàn.

Có lẽ là vì sự chú ý của Tô Lạc Ly bị phân tán nên cô cũng cảm thấy đỡ buồn nôn hơn, sau khi ngồi đàn dương cầm một lúc thì cô còn uống được một bát cháo gạo, đối với cô mà nói thì đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi.

Những ngày tiếp theo, việc mà Ôn Khanh Mộ thường làm nhất đó là làm phân tán sự chú ý của Tô Lạc Ly, cố gắng tìm ra bằng được những món mà Tô Lạc Ly có thể ăn và không nôn ra.

Cứ thế, Tô Lạc Ly cũng sống qua được mười hai tuần đầu thai kỳ, kể ra cũng lạ, những cơn nghén của cô xuất hiện bất chợt, mà đi cũng rất nhanh.

Rõ ràng tối hôm trước cô còn nôn một lần, nào ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy, cô bỗng có cảm giác thèm ăn – cảm giác mà cô đã đánh mất bấy lâu nay.

Ôn Khanh Mộ vừa nghe nói là Tô Lạc Ly muốn ăn thì hào hứng hẳn lên, anh nhanh chóng xuống giường, bảo nhà bếp chuẩn bị, sau khi về phòng thì cực kỳ dịu dàng, đáng yêu.

“Ly Ly, em đừng vội, sắp xong rồi, em muốn ăn gì cũng có hết.”

Tô Lạc Ly vén chăn ra, chuẩn bị xuống giường: “Hôm nay sang tuần thứ mười hai rồi, để em đi đo cân nặng.”

“Không cần phiền như vậy đâu, để anh.” Ôn Khanh Mộ bế ngang Tô Lạc Ly lên: “Bốn mươi bốn phẩy ba ký, lại nhẹ đi rồi.”

Tô Lạc Ly lên cân điện tử thử, kết quả ra đúng là bốn mươi bốn phẩy ba. Khả năng đo lường trọng lượng của Ôn Khanh Mộ đúng là không thể đùa được.

“Trước khi mang thai em nặng còn chưa đầy bốn mươi lăm ký, từ nay về sau sẽ là khoảng thời gian tăng cân của em rồi.” Tô Lạc Ly sờ lên bụng của mình: “Cục cưng, con phải ăn nhiều vào nhé.”

Vài ngày sau, Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viện để khám kỹ hơn.

Bởi vì trong khoảng thời gian Tô Lạc Ly nôn nghén, Chung Vũ Lăng cứ nói là không có cách nào để trị chứng nôn nghén, Ôn Khanh Mộ đã từng mắng bà một trận xối xả, thậm chí còn tuyên bố là muốn đuổi việc bà ta, vậy nên đến tận bây giờ Chung Vũ Lăng vẫn thấy sợ.

Nhưng mà cũng may là Tô Lạc Ly đã an toàn trải qua khoảng thời gian đầu của thai kỳ, bây giờ Ôn Khanh Mộ cũng không lên cơn nữa.

Trong phòng siêu âm, Chung Vũ Lăng đích thân siêu âm cho Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ cũng ngồi cạnh, đây không phải là lần đầu tiên nên anh cũng thấy không có gì quá mới lạ cả.

“Mợ chủ, em bé rất khỏe mạnh, mặc dù mợ nôn nghén khá nhiều nhưng em bé lớn lên rất nhanh.”

Tô Lạc Ly nằm trên giường, cười híp mắt: “Vậy là tốt rồi.”

“Đồ vô lương tâm!” Ôn Khanh Mộ đứng cạnh, không nhịn được mắng một câu.

Chung Vũ Lăng nhìn Tô Lạc Ly rồi cười, không ai để ý đến anh cả.

“Đúng rồi, mợ chủ, lần trước, hôm phát hiện phôi thai và tim thai, vì mợ đã quá bận rộn nên đã rời đi khi chưa in hẳn bản siêu âm ra. Đến giờ tôi vẫn giữ đấy, mợ nhìn đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.