Chương 1494
“Tôi không sỉ nhục cô! Tôi cảm thấy người phương Tây các cô chắc là sẽ thoáng hơn người phương Đông chúng tôi chứ, hoặc nếu cô cảm thấy việc này trái với đạo đức thì đi tìm binh sĩ hoặc người giúp việc, đều được cả! Dù sao thì vợ tôi đang đợi tôi rồi, đóng cửa đây!”
Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa chuẩn bị đóng cửa thì Daisy chặn cửa lại, cô ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Ôn Khanh Mộ.
“Xem như em xin anh.”
Có trời mới biết lúc Daisy nói ra câu này cô ta đã thấy nhục nhã thế nào, cô ta chưa từng hạ mình ăn nói khép nép với bất kỳ ai.
“Hôm nay là đêm động phòng của chúng ta, nếu anh không đến phòng em thì ngày mai em sẽ thành trò cười cho cả tộc, là vợ chồng, xem như em cầu xin anh được không?”
Ôn Khanh Mộ cũng chưa từng thấy Daisy ăn nói nhũn nhặn thế này bao giờ, nhưng anh vẫn không lung lay.
“Đó là chuyện của cô, không liên quan đến tôi!” Nói xong, Ôn Khanh Mộ đóng cửa lại.
Daisy đứng ở cửa, cảm giác như máu cả người mình đều đang chảy ngược.
Cô ta bị chồng mình chặn ngoài cửa một cách vô tình như vậy, cho dù cô ta đã hạ giọng cầu xin anh nhưng anh vẫn không muốn ở bên cô ta!
Trong phòng lại truyền đến âm thanh vui vẻ.
Daisy chỉ cảm thấy càng nhục nhã hơn, vốn dĩ cô ta cho rằng mình như công chúa đứng trên cao, nhưng cô ta không ngờ trong mắt Ôn Khanh Mộ, cô ta còn chẳng bằng loài người thua kém cô ta về mọi mặt!
Daisy rơi nước mắt, chạy trốn khỏi nơi này.
Cuối cùng Tô Lạc Ly thở phào một hơi, không cần phải diễn nữa rồi. Không ngờ mình đã rời xa máy quay rồi mà vẫn phải phát huy diễn xuất của Ảnh hậu, đúng là mệt chết đi được.
Tô Lạc Ly ngáp một cái, thấy Ôn Khanh Mộ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vì diễn cho Daisy xem nên cô không mặc quần áo, vừa rồi quên mất nên không đắp chăn, thấy ánh mắt của Ôn Khanh Mộ, cô lập tức cầm chăn lên đắp.
“Làm gì thế?”
Ôn Khanh Mộ lập tức dời mắt đi: “Em học giống quá, Ly Ly, anh…”
Tô Lạc Ly vừa nhìn ánh mắt Ôn Khanh Mộ là biết ngay trong đầu người đàn ông này đang nghĩ gì, nói đến thì cũng không có gì lạ, giai đoạn đầu của thai kỳ, cô không để anh chạm vào cô, không dễ gì mới được chạm thì lại bị bắt đến đây.
Tính thì cũng được ba tháng rồi.
“Nếu anh muốn cũng không phải là…”
Đột nhiên Ôn Khanh Mộ vươn tay đẩy đầu Tô Lạc Ly: “Em nghĩ gì thế? Giờ là lúc nào rồi, mau ngủ đi!”
Tô Lạc Ly chớp mắt vài cái, cô nghi ngờ mình nghe nhầm, là mình hiểu sai ý sao?
Hai người nằm trên giường, Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng: “Ly Ly, anh nhớ trước đây lúc chúng ta lên giường em không thế này, có phải là anh không làm em thỏa mãn không?”
“Nói vớ vẩn gì thế? Đây là kỹ thuật biểu diễn phóng đại, hiểu không?”
“Đợi về nhà rồi, anh xem em có còn phóng đại như vậy được không.” Không phải Ôn Khanh Mộ không muốn, chỉ là hai người đang ở hoàn cảnh nguy hiểm, đâu phải lúc để nghĩ tới chuyện đó!
Đêm nay Daisy thức trắng, cứ nhắm mắt lại thì sẽ thấy hình ảnh cơ thể Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly quấn lấy nhau!
Cô ta ghen ghét, cô ta căm hận!