Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1522



Chương 1522

“Sao chị ấy không đến, trong lòng anh không biết sao?” Tô Kiêm Mặc cũng cảm thấy hơi chán nản.

“Cậu nói với cô ấy thế nào, có phải cậu không nói rõ với cô ấy không? Sao cô ấy có thể không đến chứ?”

Ôn Khanh Mộ rất nghi ngờ Tô Kiêm Mặc hoàn toàn không đi nói với Tô Lạc Ly.

“Thì em nói với chị ấy như anh bảo đấy, chị em nói là chị ấy không phải bác sĩ, chị ấy đến cũng vô ích thôi. Còn bảo là chị ấy đang bận, nói em một trận nữa, bảo là sau này nếu anh bảo em chuyển lời thì em không cần đến đâu!”

Tô Kiêm Mặc nói hết đầu đuôi cho Ôn Khanh Mộ.

“Thế này không đúng!”

“Sao không đúng? Lần này chị em thật sự giận anh rồi, anh vẫn nên đợi có thể xuống giường rồi tự đi nói với chị ấy đi, em có thể giúp anh đến thế thôi!” Tô Kiêm Mặc nói xong thì ra khỏi phòng.

“Này nhóc con!” Ôn Khanh Mộ buồn phiền nằm xuống, ngay cả chiêu khổ nhục kế này cũng không dùng được.

Xem ra lần này Tô Lạc Ly thật sự giận rồi, trước đây chưa từng gặp tình huống thế này.

Đến tối, cả Love Valley yên tĩnh, mọi người đều chuẩn bị đi ngủ.

Ôn Khanh Mộ miễn cưỡng đứng dậy, nằm trên giường mấy ngày qua, anh cảm thấy cơ bắp cả người mình như cứng lại, nếu còn không vận động thì sẽ thành đồ bỏ đi mất.

Anh áp tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, không có tiếng gì cả, anh lặng lẽ mở cửa đi lên lầu.

Trên gác lửng vẫn có tiếng động, có lẽ Tô Lạc Ly vẫn chưa ngủ, anh cẩn thận đi lên, do dự hồi lâu mới gõ cửa.

Cửa nhanh chóng được mở ra, Tô Lạc Ly mở cửa, thấy Ôn Khanh Mộ nhưng mặt cô vẫn không có cảm xúc gì.

Quả nhiên ban ngày là lừa cô, cô biết ngay người đàn ông này lại dùng khổ nhục kế mà!

“Hì hì…” Ôn Khanh Mộ cười, không biết nói gì. Anh vừa chuẩn bị nhấc chân đi vào thì thấy Tô Lạc Ly không nhường đường, có vẻ là không hi vọng anh vào.

“Có chuyện gì sao? Tam Tam phải ngủ.”

“Nhớ em rồi…” Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly, cười đùa.

“Không có chuyện gì thì em ngủ đây.” Tô Lạc Ly định đóng cửa lại.

“Em đừng… có gì từ từ nói, anh cũng đâu có chọc giận em, thế mà em chẳng thèm đoái hoài đến anh, anh đã bị thương thành thế này rồi, em chỉ biết lo cho con trai…”

Lúc nói câu cuối, Ôn Khanh Mộ vô cùng chột dạ, giọng cũng rất nhỏ.

Nhưng Tô Lạc Ly nghe thấy rõ ràng.

Tô Lạc Ly sầm mặt, dứt khoát đóng cửa.

“Này này này! Đây là ý gì? Vào cửa mà cũng không cho anh vào!”

Ôn Khanh Mộ đứng ở cửa nói, thấy Tô Lạc Ly cũng không có ý mở cửa nữa thì hậm hực đi về phòng mình.

Tô Lạc Ly vừa tắm cho Tam Tam xong, Tam Tam đang ngồi trên giường, cậu bé nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người.

“Mẹ sấy khô tóc cho con là có thể đi ngủ rồi.” Tô Lạc Ly cầm máy sấy sấy tóc cho Tam Tam.

Tam Tam vẫn luôn nhìn Tô Lạc Ly, mặc dù cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé có thể nhận ra bố mẹ đang cãi nhau.

Sấy tóc xong, Tô Lạc Ly đi cất máy sấy, vừa xuống giường thì bỗng hô lên ‘ui da’.

Tam Tam vội xuống giường, chạy đến trước mặt Tô Lạc Ly rồi ngẩng đầu nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.