Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1534



Chương 1534

Hô hấp của Ôn Khanh Mộ bắt đầu nặng nề hơn, anh hạ giọng và nói: “Chẳng phải bác sĩ nói trong khoảng thời gian này có thể quan hệ sao?”

Tô Lạc Ly cũng biết Ôn Khanh Mộ đã phải chịu đựng sự giày vò, cô chỉ vào Tam Tam, “Tam Tam đang ngủ.”

“Không phải lo, chúng ta nhẹ một chút, không đánh thức thằng bé là được!”

Vừa nói xong, Ôn Khanh Mộ lập tức cởi cúc áo ngủ của Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly vội vàng bắt lấy tay Ôn Khanh Mộ, “Nếu anh còn lộn xộn nữa thì em sẽ đá anh!”

“Sao người phụ nữ như em lại nhẫn tâm đến vậy! Em thử tính ngày xem, đã bao lâu em không cho anh chạm vào em rồi?”

Khi thấy áo ngủ của mình sắp bị Ôn Khanh Mộ cởi, Tô Lạc Ly duỗi một chân ra, dứt khoát đá anh xuống giường!

Ôn Khanh Mộ lập tức ngã xuống khỏi giường!

“Em đá thật đấy à!” Ôn Khanh Mộ tức giận, anh trở mình rồi tiếp tục ngủ!

Tô Lạc Ly thấy Tam Tam không tỉnh giấc, cô ngồi thẳng người dậy nhìn Ôn Khanh Mộ bị mình đá xuống giường, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì. Cô biết Ôn Khanh Mộ đã cấm dục quá lâu, nếu không cho anh chạm vào trong khoảng thời gian này thì đến giai đoạn sau của thai kỳ lại không thể quan hệ, sinh con xong còn phải ở cữ…

Một khoảng thời gian thật dài.

“Anh giận à?” Tô Lạc Ly khẽ gọi Ôn Khanh Mộ.

“Không!” Hiển nhiên là Ôn Khanh Mộ đang tức giận.

“Hẹp hòi chết đi được!” Tô Lạc Ly nằm xuống tiếp tục ngủ, sao người đàn ông này chẳng có chừng mực gì vậy? Con trai còn đang nằm bên cạnh đây này!

Có lẽ là bởi không thực hiện được kế hoạch tối nay, cho nên ngày hôm sau Ôn Khanh Mộ luôn ở trong trạng thái bực bội, lại càng không để ý tới Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly cũng phát hiện ra rằng Ôn Khanh Mộ không vui, nhưng cô đâu còn cách nào khác?

Buổi tối, Tô Kiêm Mặc chuẩn bị đưa Tam Tam đi bắt đom đóm, Tô Lạc Ly lập tức gọi cậu lại.

“Có chuyện gì không chị?”

Tô Lạc Ly lộ ra vẻ thận trọng và ngượng ngùng, “Chuyện đó… tối nay em đưa Tam Tam đi bắt đom đóm thì về muộn một chút nhé?”

“Về muộn một chút?”

Chẳng phải bình thường cô đều dặn cậu về sớm chút sao?

“À… hai đứa đi chỗ nào xa xa chút rồi chơi thêm một lát, nếu Tam Tam buồn ngủ thì em cứ đưa nó về phòng em ngủ trước đi.”

Từ biểu cảm ngại ngùng của Tô Lạc Ly, Tô Kiêm Mặc cũng đã đoán được đại khái.

“À… chị, tối nay chị muốn cùng anh rể…”

“Em đi đi!”

“Chị yên tâm, em hiểu mà, em cũng là người trưởng thành rồi, chị đừng lo, cứ giao cho em! Hôm nay em bảo Tam Tam ngủ cùng em.” Tô Kiêm Mặc vỗ ngực.

Lúc này Tô Lạc Ly mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô đi lên lầu và cứ chờ đợi trong phòng, nhưng mãi mà Ôn Khanh Mộ vẫn chưa về.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.