Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1572



Ôn Khanh Mộ thấy Cửu Cửu khóc dữ dội như vậy, tim anh đã vỡ từ lâu rồi, lúc trước chuyện anh không chịu nổi nhất thấy Tô Lạc Ly khóc, bây giờ chuyện không chịu nổi nhất là thấy Cửu Cửu khóc.

Anh vội ôm Cửu Cửu vào lòng ngồi lên giường: “Sao bố lại không thương con chứ?”

“Bố, bố không thương con nữa, bố hung dữ với con…”

“Chẳng phải vì con làm sai hay sao.”

Cửu Cửu nghe câu này càng khóc dữ dội hơn, khóc đến mức Ôn Khanh Mộ luống cuống tay chân: “Được rồi đừng khóc nữa, bố sai rồi, sau này bố sẽ không hung dữ với con nữa.”

Cửu Cửu lấy tay lau nước mắt, nhìn Ôn Khanh Mộ: “Bố nói thật không?”

“Đương nhiên là thật, đừng khóc nữa.” Ôn Khanh Mộ lấy khăn giấy lau nước mắt cho Cửu Cửu, lúc này tiếng khóc của Cửu Cửu mới từ từ ngừng lại.

“Bố, hôm nay con muốn ngủ chung với bố.” Cửu Cửu tròn mắt nhìn Ôn Khanh Mộ, bộ dạng đáng thương đến mức làm người ta phải đau lòng.

Ôn Khanh Mộ thầm nghĩ dù sao Tô Lạc Ly đã đi Thái Lan rồi nên anh dứt khoát đồng ý để Cửu Cửu ngủ chung với mình.

Bởi vì phòng ngủ bị quậy tung thành ra như vậy, nếu muốn dọn dẹp lại như hiện trạng ban đầu, chắc phải cần chút thời gian nên hai bố con ngủ ở phòng cho khách.

Nhưng những ngày sau đó thật sự khiến Ôn Khanh Mộ có cảm giác sống không bằng chết.

Từ khi anh dữ với Cửu Cửu, Cửu Cửu càng dính lấy anh hơn, hơn nữa Tô Lạc Ly không có ở nhà nên lúc nào Cửu Cửu muốn ở bên cạnh Ôn Khanh Mộ.

Ngày hôm sau, người làm vội vã đến báo cáo: “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ sốt rồi.”

Cậu chủ nhỏ mà người làm nhắc đến là Tiểu Thất, từ lúc mới sinh ra người Tiểu Thất đã ốm yếu rồi, cộng thêm không được bú sữa mẹ nên thể chất càng yếu hơn, bị bệnh như cơm bữa.

Ôn Khanh Mộ nhíu mày hỏi: “Bao nhiêu độ?”

“Ba mươi tám độ.”

“Hạ nhiệt độ vật lý trước đã.”

Ôn Khanh Mộ ăn sáng xong đến phòng thăm Tiểu Thất thì thấy Tiểu Thất sốt rất cao, chắc là bị cảm lạnh.

Ôn Khanh Mộ thấy mình không thể đi được, Tô Lạc Ly lại không ở nhà nên anh đành phải gọi điện thoại giao vài chuyện rồi ở nhà trông.

Đến trưa, Tiểu Thất sốt cao hơn, Ôn Khanh Mộ đành phải gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ cho thuốc, nói cậu bé đã bị viêm họng, thử uống thuốc xem sao đã.

Ôn Khanh Mộ vào phòng làm việc xử lý một vài tài liệu gấp, mới vừa chuẩn bị về xem thử thì nghe tiếng khóc vang lên trong phòng, tiếng khóc như lợn bị chọc tiết.

“Sao đút thuốc mà các người cũng không đút được hả?” Ôn Khanh Mộ vừa bước vào đã quát nhóm người làm.

Nhóm người làm trông Tiểu Thất, ai nấy đều mày ủ mặt ê.

“Cậu chủ, lúc trước mợ chủ đút thuốc, cậu chủ nhỏ chỉ nghe lời mợ chủ, chúng tôi cũng không còn cách nào khác!” Người làm cũng rất bất lực.

“Để tôi!”

Ôn Khanh Mộ giật chiếc muỗng, thuốc của trẻ con đều được pha với nước, nếu muốn cậu bé tự uống là chuyện không thể nào, chỉ có thể đút từng muỗng.

“Con muốn mẹ!” Tiểu Thất vừa khóc vừa la, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.