Tô Lạc Ly đã biết nhất định là trong nhà không có chuyện tốt. “Phải rồi mợ chủ, buổi tối khi cậu chủ về nhà, hình như sắc mặt cậu chủ không được tốt lắm, hơn nữa còn không ăn cơm tối, có lẽ là cơ thể không được khỏe”
Ô, thế à, vậy được rồi, anh cũng đi nghỉ ngơi đi, cũng đừng quấy rầy người khác, tôi về phòng trước đây”
Tô Lạc Ly kéo vali và nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ lúc này đã được khôi phục hình dạng ban đầu.
Tô Lạc Ly không bật đèn mà chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh đèn rất mờ, cô không thu dọn vali mà đi thẳng đến bên giường.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán Ôn Khanh Mộ, lúc này Ôn Khanh Mộ đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, vốn dĩ đang ngủ yên ổn nhưng lại bát đầu phát sốt, trong người anh rất khó chịu, lại không muốn động đậy.
“Nóng vậy cơ à?”
Ôn Khanh Mộ vươn tay ra nắm lấy tay Tô Lạc Ly, “Ly Ly, em về rồi à? Anh rất nhớ em”
Bị bệnh rồi mà còn biết nhớ tới em” Tô Lạc Ly võ lên mặt Ôn Khanh Mộ, “Tỉnh, mau tỉnh đi!
Ôn Khanh Mộ cố gắng mở mắt ra, khi nhìn thấy Tô Lạc Ly trước mặt, anh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Anh vươn cánh tay ra ôm Tô Lạc Ly vào lòng, “Ly Ly, cuối cùng em cũng về rồi, sau này không được rời xa anh nữa”
Tô Lạc Ly muốn cười nhưng không cười nổi, lúc này Ôn Khanh Mộ giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.
hẳng phải giờ em đã về rồi sao? Đừng lộn xộn nữa, để em đi lấy thuốc cho anh”
“Không muốn uống thuốc, muốn ăn eml”
hỉ biết trêu ghẹo thôi!” Tô Lạc Ly mím môi cười, cô tiện tay bật ngọn đèn đầu giường lên.
Ánh đèn rọi vào mắt khiến Ôn Khanh Mộ thấy hơi đau nhức, anh chớp mắt mấy cái, sững sờ nhìn Tô Lạc Ly trước mặt.
“Là em, em đã về rồi, anh không nằm mơ đâu!”
Tô Lạc Ly đi rót một cốc nước ấm lại đây, “Uống chút nước ấm trước đi, anh sốt cao như vậy rồi mà sao không biết đường đi khám?”
Ôn Khanh Mộ vẫn chớp mắt mấy cái, không lên tiếng.
Tô Lạc Ly với tay vào trong chăn và véo mạnh một cái vào mông của Ôn Khanh Mộ, khiến anh kêu lên vì đau.
“Bây giờ thì biết không phải là mơ rồi chứ?”
“Sao em véo mạnh vậy!" Ôn Khanh Mộ phàn nàn, “Hiện tại anh là người bệnh đấy!
“Được, được, anh là người bệnh. Uống nước ấm trước đi, để em vào bếp xem có gì ăn không”
Ôn Khanh Mộ lập tức giữ Tô Lạc Ly lại, “Đừng đi, cái gì cũng không ăn được, anh không muốn ăn, khụ khu...”
“Nếu không ăn thì càng không đỡ hơn được, lát nữa em đi tìm thuốc cho anh, trước khi uống thuốc nhất định phải ăn chút gì đó