“Không biết, tôi vừa ngủ dậy, có lẽ là ra ngoài rồi, hay là anh gọi điện cho anh ấy xem?”
“Không cần, tôi đến thăm cô.”
“Hả?”
À… Là chủ tịch của Quốc tế Tinh Hoàng, đến thăm nghệ sĩ bị thương, đây là chuyện nên làm”
“Khách sáo quá rồi, tôi không sao” Tô Lạc Ly mỉm cười nhẹ nhàng “Cô đấy, đợt này nên nghỉ ngơi cho tốt, chuyện công việc tôi đã dặn Từ Tinh Như, tạm thời không sáp xếp công việc cho cô, bên phía Đỗ Viên cũng đã rút vốn đầu tư phim điện ảnh rồi, sau này sẽ có cơ hội khác.”
Nghe thấy vậy, Tô Lạc Ly sững sờ.
Bên phía Đỗ Viên cũng đã rút vốn đầu tư phim điện ảnh rồi…
“Rút vốn gì cơ? Công ty chúng ta đầu tư cho phim điện ảnh của đạo diễn Đô Viên?”
Không đầu tư thì rút vốn cái gì chứ?
“À… Cô không biết chuyện này à? Công ty chúng ta định đầu tư một trăm triệu đó! Đấy là do A Khanh tự mình ra lệnh, nhất định phải giảnh được vai diễn này cho cô, bên phía Quốc tế Nghệ Tân đầu tư năm mươi triệu, tôi bị ép đến mức không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý đầu tư một trăm triệu”
Tô Lạc Ly há miệng, ngây người, không nói được tiếng nào.
Anh tự mình ra lệnh, nhất định phải giành được vai diễn này cho cô?
Cô bông nhớ ra tối hôm đó, cô nói với Ôn Khanh Mộ chuyện mình nhảy cổ động trước kia, là vì thấy cô muốn giành được vai diên này như vậy nên anh mới ra lệnh cho Dạ Bân, nhất định phải giành được vai diễn này sao?
Thảo nào, cô còn chưa thử vai mà đã giành được vai diên này.
Vì sao cô không biết chút gì chứ?
“Thế nhưng, cô cũng đừng nghĩ nhiều quá, vốn Đỗ Viễn đã muốn chọn cô, tôi ngầm cho người nghe ngóng, người ông ta chọn là cô, chảng qua không có vốn, mà bên phía Tô Nhược Vân lại tự mang theo vốn đầu tư nên ông ta mới do dự, bên này tôi vừa bảo đầu tư, ông ta đồng ý ngay.”
Loading...
“Không quay thì thôi, sau này còn có cơ hội.”
Tô Lạc Ly cười miên cưỡng.
Vì bộ phim này, cô đã chuẩn bị lâu như vậy, đây là vai diễn cô khát khao có được, không ngờ lại mất đi như thế này.
Vì sao số phận luôn đối xử với cô như vậy?
Lần trước, sáp được đi Mỹ tham gia thi đấu tranh giải, kết quả lại bị thương ngoài ý muốn.
Lần này, vai diễn đã quyết định rồi, lập tức sẽ khai máy, cũng lại bị thương ngoài ý muốn “Ừm, Lạc Ly…
Thấy Ôn Khanh Mộ không ở đây, dường như Dạ Bân đang đắn đo, có vài chuyện không biết có nên nói ra hay không.
“Hả? Sao thế? Có gì thì nói đi Dường như Tô Lạc Ly thấy Dạ Bân muốn nói lại thôi, nhưng anh muốn nói gì với cô chứ?
Đúng lúc này, Ôn Khanh Mộ quay về từ phòng ICU, vẻ mặt mệt mỏi.
Tình hình của Tô Kiêm Mặc đã ổn định, anh liền vội vàng quay lại chăm sóc cho Tô Lạc Ly.
Vừa định đi vào, nhìn qua cửa sổ liền thấy Dạ Bân đang ngồi bên cạnh giường của Tô Lạc Ly.
Mày anh nhíu chặt lại, bông nhớ tới những lời Dạ Bân từng nói với anhI Gay rồi!
Dạ Bân đang định nói thì nghe “râm” một tiếng, cửa bị mở ra Tô Lạc Ly và Dạ Bân giật mình, lập tức nhìn ra ngoài cửa “Đi từ đâu đến, liền cút về đó đi!”
Dạ Bân sợ tới mức đứng bật dậy, trời ạ, sắc mặt của người đàn ông này hơi khó coi quá rồi đấy?
Tô Lạc Ly cũng không biết Ôn Khanh Mộ tức giận cái gì.
“Đã muộn thế này rồi, Ly Ly cần nghỉ ngơi, cậu về đi.”
từ Ôn Khanh Mộ đã nói như vậy rồi, Dạ Bân nào còn có lý do gì để ở lại nữa.
“Thế thì, Lạc Ly, tôi về trước đây, cô dưỡng bệnh cho tốt”
“Vâng, tạm biệt.”
Dạ Bân lập tức ra ngoài, Ôn Khanh Mộ liếc nhìn Tô Lạc Ly, đóng cửa lại, tiên Dạ Bân.
‘Vừa ra khỏi hành lang, Ôn Khanh Mộ liền túm lấy cổ áo.
Dạ Bân.
“Tôi cảnh cáo cậu, trước khi tôi quyết định, cậu không có tư cách quyết định thay tôi!”
Ánh mắt đáng sợ kia thật sự dọa Dạ Bân phát hãi.
“Buông ra, buông ra! Cậu đang làm gì thế? Tôi chỉ đến thăm Lạc Ly, cậu kích động thế này làm gì?”
“Tự cậu hiểu rõ, cậu đã nói gì với Ly Ly?”
“Tôi chưa nói gì cả! Cậu không tin thì quay lại hỏi cô ấy xeml”
Dạ Bân sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, may là anh còn chưa kịp nói, bàng không, người đàn ông này chác ăn thịt anh luôn?
Ôn Khanh Mộ từ từ buông lỏng tay ra.
“Chuyện giữa tôi và Ly Ly, tốt nhất cậu đừng có nhúng †ay vào, bằng không, đừng trách tôi không khách khí!”
“ĐMI Ôn Khanh Mộ! ĐM cậu thiếu nghĩa khí quá đấy! Vì một người phụ nữ mà cậu lại động tay động chân với tôi? Cậu còn muốn đánh tôi hay sao?”
Dạ Bân chỉnh lại quần áo của mình.
Ôn Khanh Mộ lườm anh ta, không nói gì.
“Đều nói phụ nữ chỉ như quần áo, anh em như thể tay chân, cậu lại vì một bộ quần áo mà đánh tay chân của mình!”
“Ly Ly là người phụ nữ của tôi, không phải quân áo, lời tôi nói, cậu nhớ kỹ cho tôi, tôi biết quan hệ của cậu và Tiêu Mạch Nhiên rất tốt, thế nhưng, nếu cậu làm tổn thương Ly Ly, đừng trách tôi không khách khí!”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ đi về phía phòng bệnh.
Dạ Bân nhìn bóng lưng của Ôn Khanh Mộ, anh ta biết, anh đã hãm quá sâu rồi.
Nhưng mong anh có thể dừng lại đúng lúc, bang không, người bị tổn thương không chỉ là bản thân anh nữa.
Trở lại phòng bệnh, Tô Lạc Ly vân duy trì tư thế ngồi như vừa rồi, thấy Ôn Khanh Mộ quay lại, cô liền h: rồi?
“Ừ, cậu ta nói gì với cô thế?”
“Cũng không có gì, chỉ nói bên phía phim điện ảnh của đạo diễn Đỗ Viên… là anh muốn đầu tư một trăm triệu để lấy vai nữ chính?”
Lúc đầu Ôn Khanh Mộ không nói gì, anh trực tiếp ngồi lên trên ghế.
“Không phải cô rất muốn quay sao? Thế nên bảo cậu ta đi liên hệ, giờ cũng không quay được nữa, rút vốn rồi.”
“Tôi biết rồi.’ Hai người bông không nói gì nữa, không khí hơi lúng túng.
Lúc này Tô Lạc Ly phát hiện, sảc mặt Ôn Khanh Mộ không quá tốt, dường như mang theo vẻ cực kỳ mệt mỏi.
“Anh… có phải không khỏe không?”
Ôn Khanh Mộ sững sờ, cô lại có thể nhận ra đượ!
c Mặc dù anh đã uống hai túi máu, nhưng đối với anh mà nói, máu giữ lạnh quá lâu cũng chỉ tốt hơn thức ăn bổ dưỡng một chút, cơ thể anh không khôi phục lại nhanh như vậy được.
“Có lẽ là do hai ngày nay chưa ngủ ngon”
“Ừ, vậy anh ngủ sớm đi”
“Ừ, tôi đi tắm cái đã”
Trong phòng bệnh, tất cả các thiết bị đều đầy đủ, Ôn Khanh Mộ tảm xong rồi đi ra.
Giường trong phòng bệnh là giường đôi to rộng xa hoa, hơn nữa chỉ có một chiếc giường này, chảc chắn Ôn Khanh Mộ phải ngủ cùng Tô Lạc Ly.
Nhân lúc Ôn Khanh Mộ tảm, Tô Lạc Ly bảo y tá đỡ cô xuống giường, đi vệ sinh.
Rất nhiều máu.
Cô cũng không nghĩ nhiều, nghĩ rằng kỳ kinh nguyệt chậm quá lâu, đương nhiên sẽ nhiều máu hơn một chút.
Y tá thấy hai người chuẩn bị nghỉ ngơi liền rời khỏi phòng bệnh Năm trên giường bệnh, Tô Lạc Ly vẫn thấy bụng đau, cô nhíu chặt mày, không kêu tiếng nào.
Ôn Khanh Mộ nhìn cô, duöi tay khẽ xoa đầu mày cô.
“Sao thế, đau bụng?”
“ừỪ?
Truyện đầu nguồn ra chậm mong cả nhà thông cảm. Cả nhà xem thêm truyện hay Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi đặc sắc. Mong cả nhà thông cảm đọc thêm trong khi chờ chương mới.