*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Vì sao cô mãi vẫn chưa có thai?" Vấn đề này là vấn đề Ôn Khanh Mộ không muốn nhắc đến nhất, dường như muốn tự mình xé rách vết thương của mình cho người khác xem vậy.
Thế nhưng đây là cách hay nhất mà Ôn Khanh Mộ nghĩ được, thế nhưng, cách này có tai họa tiêm tàng.
"Hả?" Tô Lạc Ly ngây người.
Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Đúng vậy, vì sao mãi mà cô vẫn chưa có thai chứ? Từ lần đầu gặp Ôn Khanh Mộ, số lần bọn họ làm tình cũng không ít, hai người chuẩn bị mang thai đã vài tháng rồi, thế nhưng, bụng cô vẫn mãi không có động tĩnh gì.
"Tôi cũng không biết...
Loading...
chuyện mang thai, có le là do cơ duyên?" "Tôi ra sức như thế, bụng cô lại không có chút động tĩnh gì, cô không thấy có vấn đề gì sao?”
Lời này khiến mặt Tô Lạc Ly đỏ bừng, ra sức cái gì chứ, thế nhưng, quả thật anh rất ra sức.
Không đợi Tô Lạc Ly mở lời, Ôn Khanh Mộ dường như muốn lập tức kết thúc chủ đề này.
"Ngày mai tôi đưa cô đến bệnh viện xem xem, làm kiểm tra, nhỡ nào có vấn đề cũng phát hiện kịp thời, chữa trị cho sớm”
Tô Lạc Ly khẽ thở dài một hơi, gật đầu.
Mặc dù, cô cảm thấy mình không có vấn đề gì, thế nhưng, để đảm bảo an toàn, vẫn nên đi kiểm tra thì tốt hơn.
Người trẻ tuổi bây giờ, không nói chắc được.
Khi ngủ buổi tối, Tô Lạc Ly vẫn hơi nghi ngờ, sao bỗng nhiên Ôn Khanh Mộ lại nhắc chuyện mang thai chứ? Lễ nào anh cũng rất muốn có con? Nghĩ tới đây, Tô Lạc Ly không khỏi mím môi cười.
Nếu anh có thể nguyện ý sinh con, vậy không phải là một chuyện tốt sao? Mang theo ước vọng đẹp đẽ như thế, Tô Lạc Ly chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Khanh Mộ tự mình đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viện, người khám bệnh vẫn là Chung Vũ Lăng.
Trong phòng siêu âm, Chung Vũ Lăng cẩn thận kiểm tra cho Tô Lạc Ly, tim Tô Lạc Ly đập nhanh, thật sự lo lắng mình có vấn đề gì.
"Bác sĩ, có phải tôi thật sự có vấn đề gì không?" Chúng Vũ Lăng cười.
"Không có vấn đề gì, khá tốt "Ồ." Nghe thấy mình không làm sao, Tô Lạc Ly cũng yên tâm.
"Thế nhưng, bác sĩ, tôi và chồng tôi chuẩn bị mang thai đã rất lâu, mãi vẫn chưa có thai, là làm sao thế?" Nghe thấy vấn đề này, tim Chung Vũ Lăng liên chậm lại nửa nhịp.
Cô bé ngốc, cô đã mang thai, chỉ là đứa bé mất rồi.
Thế nhưng, Chung Vũ Lăng đã hứa với Ôn