Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 24: Dục vọng chiếm hữu lần đầu bạo phát



ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu lần đầu bạo phát

Khi nhìn thấy Tô Lạc Ly trong nhà tắm, anh lập tức dừng bước chân, ngây người đứng im tại chỗ.

Đầu Tô Lạc Ly dựa vào cạnh bồn tám, ngủ mất rồi.

Cả người cô vẫn đang ngâm trong bồn tắm, cả người phập phồng lên xuống theo nhịp thở, mặt nước cũng hơi gợn sóng.

Cô thật sự rất mệt, ban ngày quay phim, buổi tối lại đến Thất Nguyệt Hoa, công việc ở Thất Nguyệt Hoa mặc dù kiếm không ít tiền, nhưng thật sự cũng rất mệt.

Bây giờ, cho dù đang ngâm mình trong nước, cô cũng có thể ngủ thϊế͙p͙ đi.

Ôn Khanh Mộ lại có chút đau lòng.

Anh vừa định bế Tô Lạc Ly ra khỏi nước, cô liền tỉnh lại.

“Ơ? Sao tôi lại ngủ mất rồi?”

“Cô hỏi tôi, sao tôi biết chứ! Nếu không phải tôi đi vào, cô chết đuối trong bồn nước cũng không ai biết đâu!

Mau đứng lên, lau người rồi lên giường ngủ đi!”

Ôn Khanh Mộ quát một tiếng, rồi đi thẳng ra ngoài.

Tô Lạc Ly lau khô người, thay quần áo sạch của mình rồi ra khỏi nhà tắm.

Hoa hồng trêи giường không biết đã biến mất từ bao giờ, cô cảnh giác nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Nhìn cái thói buồn ngủ của cô xem! Cô ngủ ở đây đi, tôi sang phòng khác, sáng sớm mai đưa cô về đoàn phim”

Nói xong, Ôn Khanh Mộ đi thẳng ra cửa.

Quả thật Tô Lạc Ly rất buồn ngủ, khóa cửa phòng ngủ lại rồi lên giường đi ngủ.

Một giấc này ngủ thẳng tới khi trời gần sáng.

Mới sáng sớm Ôn Khanh Mộ đã đưa Tô Lạc Ly về đoàn phim, Tô Lạc Ly cảm thấy đầu óc mê man, nhưng vẫn vẫy tay với Ôn Khanh Mộ.

“Chuyện tối qua, cảm ơn anh”

“Không cần cảm ơn tôi, nhớ nấu cơm cho tôi là được, đi đây” Ôn Khanh Mộ quay đầu xe, trực tiếp lái xe rời đi.

Tập Đoàn Dark Reign Phòng làm việc của chủ tịch.

Phía sau phòng làm việc của Ôn Khanh Mộ có một phòng nghỉ trang hoàng sang trọng, thỉnh thoảng có lúc quá bận, anh sẽ ngủ luôn ở phòng nghỉ này, hoặc buổi trưa sẽ ngủ một giấc ở đây.

Các cửa đều đóng chặt, đến một chút gió cũng không lọt được vào.

“Ông nói gì? Ông bảo Mộ Dung Dịch là bạn trai cũ của vợ ông? Vậy vợ ông là Tô Lạc Ly?” Dạ Bân nghe Ôn Khanh Mộ kể lại chuyện tối qua, cực kì kinh ngạc.

Tối qua, khi cậu ta biết Mộ Dung Dịch tặng vợ của Ôn Khanh Mộ cho anh ta, cậu ta liền liên tục gọi cho. Ôn Khanh Mộ.

Nhưng kết quả, Ôn Khanh Mộ tắt nguồn rồi.

Ôn Khanh Mộ vô thức nhíu mày nhìn Dạ Bân: “Ông biết Tô Lạc Ly?”

Dạ Bân gật đầu: “Gặp vài lần, thỉnh thoảng Mộ Dung Dịch sẽ dẫn cô ta theo, hai người bọn họ yêu nhau mấy năm liền!”

Ôn Khanh Mộ nắm tay thành nắm, không biết vì sao, nghe những điều này, trong lồng ngực anh xuất hiện một ngọn lửa không tên, cháy hừng hự!

Dạ Bân sờ cằm: “Chao ôi, Tô Lạc Ly chia tay với Mộ Dung Dịch một năm trước, ông với vợ ông cũng đăng ký kết hôn một năm trước, có nghĩa là…”

Thấy khuôn mặt sắp bùng nổ của Ôn Khanh Mộ, Dạ Bân lập tức nuốt xuống nhưng lời còn lại.

Dạ Bân không nói, trong lòng Ôn Khanh Mộ cũng hiểu rõ.

Có nghĩa là, Tô Lạc Ly vừa chia tay Mộ Dung Dịch cái là vội vàng kết hôn ngay!

“Vì sao hai người họ lại chia tay?” Giọng nói của Ôn Khanh Mộ trầm mạnh, không giận mà uy.

Dáng vẻ này của anh, cho dù là người quen thân với anh như Dạ Bân cũng có chút sợ hãi.

“Tôi cũng không quá rõ, dường như là do tính cách không hợp, tính cách không hợp mà yêu nhau năm năm, lúc yêu nhau, hai người họ còn dính như keo!”

Ôn Khanh Mộ nghe thấy “dính như keo”, trong lòng càng thêm khó chịu.

Dạ Bân võ võ vai Ôn Khanh Mộ: “Cô vợ này của ông quả thật không đơn giản nha! Có điều, tôi phải nhắc nhở ông một câu, lần đó cô ta ở cùng ông, không chắc là lần đầu đâu”

Ôn Khanh Mộ nhíu chặt mày nhìn Dạ Bân: “Tận mắt tôi nhìn thấy vết máu trêи giường.”

Dạ Bân tỏ vẻ ít thấy thì lạ nhiều: “Ông đó, nên ra ngoài đi đây đi đó, mở mang tầm mắt, đừng cứ chỉ kinh doanh trò chơi của ông mãi! Tiền của ông đủ nhiều rồi, vài đời cũng tiêu không hết!”

Ôn Khanh Mộ túm lấy cổ áo Dạ Bân, như sắp nhấc bổng Dạ Bân lên.

“Này này này, ông buông ra, buông ral”

“Đã chảy máu rồi, sao lại không phải lần đầu?” Ôn Khanh Mộ nghiến răng hỏi.

“Ông bỏ tôi ra! Khụ khụ… ông không biết thân phận của mình sao? Ông như vậy sẽ hại chết tôi đấy!”

Ôn Khanh Mộ liền lỏng tay, hai chân của Dạ Bân lại được đặt lên mặt đất.

Cậu ta sửa sang lại quần áo của mình: “Đã biết rõ sức của ông hơn người thường ba bốn lần, đã biết bản thân ông… ông còn chỉnh tôi như vậy! Muốn tôi chết à?”

“Ông nói maul”

“Cái màng đó của phụ nữ có thể khôi phục lại, một ca phẫu thuật ba bốn trăm đồng là có thể làm được, không phải lần đầu cũng có thể chảy máu” Dạ Bân trả lời đơn giản.

Ôn Khanh Mộ đấm một cái lên bàn, chiếc bàn liền lõm xuống một lỗ.

Dọa Dạ Bân giật mình, cậu ta biết Ôn Khanh Mộ là một người đàn ông đáng sợ, anh ta không phải một người đàn ông bình thường, anh ta có thân phận đặc biệt.

“Tôi chỉ là nói có lẽ, dù sao Mộ Dung Dịch và cô ta yêu nhau năm năm trời, ông nghĩ xem, Mộ Dung Dịch là loại người gì, yêu nhau lâu như vậy, có thể không đòi hỏi cô †a sao?”

Ôn Khanh Mộ không nói gì.

“Chẳng qua, tính cách của Tô Lạc Ly này hơi kì lạ, không nói chắc được, chẳng phải cô ta không biết ông chính là chồng cô ta sao? Sau này ông đi hỏi không phải là được rồi à?”

Ôn Khanh Mộ thở dài một hơi, xem ra anh còn cần tiếp tục giả vờ ở bên cạnh cô.

Diêm Thành Sau khi trở về, Tô Lạc Ly liền bắt đầu quay phim, cả ngày dài, lúc về đến phòng khách sạn, chỉ cảm thấy cả người rã rời.

Tối hôm qua, cô liên tục tắm nước lạnh, còn ngâm nước lạnh lâu như vậy, cô cảm thấy cả người nặng trịch, sợ là bị cảm rồi.

Tô Lạc Ly liền đến hiệu thuốc gần đó mua thuốc về, lúc này, cô tuyệt đối không thể bị cảm được!

Uống thuốc xong, cô ngủ rất sớm.

Buổi quay sáng hôm sau vẫn quay phim như trước.

Qua vài ngày thích ứng, đoàn phim cũng bắt đầu bước vào quỹ đạo bình thường, quá trình quay phim cũng dày đặc hơn.

Tô Lạc Ly vẫn cảm thấy cơ thể nặng trịch, cổ họng cũng luôn hơi đau, kiên trì quay suốt cả ngày, sau khi tan làm, tiếp tục uống thuốc chuẩn bị đi ngủ.

Vì quá trình quay phim của Tô Lạc Ly khá thuận lợi, nên dừng quay khá sớm.

Hôm nay có một phân cảnh cung đình lớn, là cảnh đêm, mọi người quay xong rồi cùng nhau tan làm.

Tô Nhược Vân đặc biệt sai trợ lý đi mua đồ ăn đêm, tụ tập tại phòng cô ta, mọi người cùng nhau ăn.

“Chị Nhược Vân, hôm nay cảm ơn chị đã mời ăn, tan làm còn có đồ ăn ngon, quả thật quá tuyệt luôn!” Phương Vi vừa ăn donut vừa nói.

“À, phải rồi, chị Nhược Vân, nghe nói thiếu gia Mộ Dung từng tặng chị một chiếc dây chuyền ngọc trai Nam Hải, cực kì đẹp, hôm nay mọi người đều ở đây, để chúng em xem chút có được không?”

Tống Di Văn hỏi dò.

“Cũng không phải thứ gì tốt lắm, xem cũng được, Xán Xán, vào bàn trang điểm trong phòng ngủ lấy dây chuyền của tôi qua đây” Tô Nhược Vân căn dặn.

Hoàng Xán liền đi vào, mọi người đang cười nói vui vẻ, chỉ nghe thấy một tiếng hét lên, Hoàng Xán vội vội vàng vàng chạy vào.

“Không hay rồi, chị Vân, không thấy dây chuyền đâu nữal”

– ——————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.