Tô Nhược Vân đột nhiên biến sắc, lập tức đứng dậy: “Sao lại thế chứ?”
“Em tìm cả hộp trang sức rồi cũng không tìm thấy!”
Hoàng Xán lo lắng.
‘Tô Nhược Vân và Hoàng Xán cũng quay vào phòng ngủ, hai người tìm hết,một lượt từ trong ra ngoài bàn trang điểm, nhưng kết quả vẫn là không thấy tung tích sợi dây chuyền như trước.
Mọi người không còn tâm trạng ăn uống nữa, cùng nhau tụ lại trong phòng ngủ.
“Chị Nhược Vân, tìm kĩ lại xem, có phải để ở đâu xong quên rồi không?” Phương Vi cẩn thận nhắc nhở.
Hoàng Xán lập tức lắc đầu: “Không đâu, sợi dây chuyền đó là do thiếu gia Mộ Dung tặng chị Vân, chị Vân cực kì thích, cũng sợ làm mất, nên luôn cất trong hộp trang sức chứ chưa từng đeo, sáng hôm qua còn nhìn thấy mà!
Giá ba triệu đó, phải làm sao mới được đây!”
Tô Nhược Vân vừa đặt ʍôиɠ xuống ghế, liền hoang mang lo sợ: “Bên dưới sợi dây chuyền đó đính một viên phật ngọc, A Dịch còn đặc biệt đến chùa khai quang nữa”
Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
Bỗng nhiên, Tống Di Văn nói: “Nếu luôn để trong hộp trang sức, không động vào, vậy chắc chắn có người trộm rồi”
Vừa nói xong, liền có người phụ họa theo: “Đúng vậy, không sai, chắc chắn có người trộm rồi”
Tô Nhược Vân ngẩng đầu lên: “Nếu thật sự có ai lấy sợi dây chuyền của tôi, làm phiền trả lại cho tôi, tôi dùng trang sức khác đổi lại cũng được, sợi dây chuyền này rất quý giá đối với tôi”
Nói rồi, Tô Nhược Vân ôm mặt khóc, dáng vẻ đó quả thật khiến người khác thương xót.
“Trong khách sạn này có bảo vệ, người ngoài căn bản không vào được, đều là người của đoạn phim chúng ta, vì thế, người này chắc chắn là người của đoàn phim, mọi người cùng nhau khám xét là được” Phương Vi đề nghị.
Hoàng Xán ở cùng với Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân ở phòng ngủ chính, cô ta ở phòng ngủ phụ, cô ta là người đầu tiên bị nghi ngờ.
“Chị Vân, mặc dù em theo chị chưa lâu, nhưng lòng dạ của EM, tin rằng chị hiểu rõ, khám xét phòng em trước đi”
Hoàng Xán kiên quyết đi vào trong phòng ngủ của mình, vén hết chăn lên, thậm chí nhấc cả đệm giường lên xem.
“Nếu đã quyết định khám xét, vậy mọi người soát đi, mọi người cùng nhau, đến phòng của ai, tự mình nhấc lên cho mọi người xem, thế nào?” Tống Di Văn đưa ra ý kiến.
Mấy cô gái trong phòng này ai nấy đều đã thành tỉnh, xảy ra chuyện như này, ai cũng không muốn để người khác nghỉ ngờ mình, từng người lập tức hùa theo, bảo.
không sao cả.
Ngay sau đó, cảnh lục soát cứ thế mà bắt đầu.
Kiểm tra từng phòng từng phòng một, sau đó kiểm tra đến phòng của Tống Di Văn và Tô Lạc Ly.
Tống Di Văn đứng ở cửa, hít sâu một hơi, dùng thẻ phòng mở cửa.
Mọi người ùa vào trong phòng như ong vỡ tổ.
Lúc này, Tô Lạc Ly đang ngủ, cả người mê man, động tĩnh lớn như vậy liền khiến cô tỉnh giấc.
Cô dụi mắt, nhìn thấy tận mười mấy cô gái đang đứng trong phòng: “Sao vậy?”
“Tô Lạc Ly, chị Nhược Vân mất một sợi dây chuyền, tất cả mọi người đều bị tình nghi, cô mau đứng lên chứng minh bản thân trong sạch đi”
Phương Vi đúng là người ủng hộ tuyệt đối của Tô Nhược Vân.
Tô Lạc Ly vừa nghe liền biết Tô Nhược Vân đang làm trò.
Cô liền nằm trở lại: “Ra ngoài cho tôi”
Giọng nói hơi khàn, thế nhưng vẫn khí thế mười phần như cũ.
“Tô Lạc Ly, sao vậy, cô không cho khám xét sao?”
Phương Ví liền tiến lên phía trước.
Tròng mắt Tống Di Văn khẽ động, lập tức nói: “Khám xét chỗ tôi trước đi”
Nói xong, Tống Di Văn liền vén chăn của mình lên, sau đó lại mở vali, để mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Phương Vi liền chuyển hướng về phía Tô Lạc Ly: “Tô Lạc Ly, đến lượt cô rồi! Mau đứng lên!”
Tô Lạc Ly nhắm mắt không động đậy, không muốn để ý đến đám người này.
“Tô Lạc Ly không cho khám xét, chắc chắn cô ta có vấn đề! Không chừng chính là cô ta! Cô ta và chị Nhược Vân vốn đã có khúc mắc!” Phương Vi nói với mọi người.
Tô Nhược Vân cũng tiến lên phía trước: “Chị à, nếu là chị lấy, chị thừa nhận đi, em cũng sẽ không báo cảnh sát đâu, cũng không bảo mọi người khám xét nữa, chị là chị của em, em sẽ không làm gì chị cả, chị muốn gì, em đềt có thể cho chị, chỉ có sợi dây chuyền đó là không được”
Cô ta khóc lóc kể lể, càng khiến mọi người lộ vẻ xúc động.
Tô Lạc Ly từ từ mở mắt ra: “Tô Nhược Vân, ban ngày cô đóng phim, tối đến còn diễn kịch, không thấy mệt sao?”
“Chị à, coi như em xin chị, nếu thật sự là chị lấy, chị trả lại cho em được không?”
“Được rồi, được rồi, chị Nhược Vân, đừng xin cô ta nữa, chúng ta khám xét! Nếu tìm ra, liền báo cảnh sát!”
Phương Vĩ ra lệnh, cô ta xông pha đi đầu nhấc chăn của Tô Lạc Ly lên.
Những người khác cũng chen lên, người xốc chăn thì xốc chăn, người lục tủ thì lục tủ, cuối cùng có người lôi vali của Tô Lạc Ly ra, đặt trêи mặt đất, đồ đạc từng thứ từng thứ vứt ra “Các người làm gì vậy? Điên rồi sao?” Tô Lạc Ly ngồi dậy, nhìn đám người này như tịch thu tài sản, đang lục đồ của mình.
Cả người cô không có sức, thỉnh thoảng ho vài cái, căn bản không phải đối thủ của đám người này.
Bỗng nhiên, Phương Ví lấy ra một sợi dây chuyền từ trong ngăn cạnh vali: “Chị Nhược Vân, chị xem đây có phải dây chuyền của chị không?”
Cô ta cầm sợi dây chuyền đưa tới trước mặt Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân vội đón lấy sợi dây chuyền, nhìn trái nhìn phải, lập tức gật đầu: “Đúng, là của tôi”
Cô ta ôm chiếc dây chuyền vào lòng, thở phào một hơi: “Cảm ơn trời đất, không mất”
Phương Vi chống nạnh nhìn Tô Lạc Ly: “Tô Lạc Ly, giờ cô không còn gì để nói nữa chứ? Nhân chứng vật chứng đầy đủ! Báo cảnh sát! Bắt tên trộm này lại!”
“Đừng, đừng báo cảnh sát! Đây là chị của tôi, sao tôi có thể báo cảnh sát bắt chị của mình chứ?” Tô Nhược Vân rưng rưng nước mắt.
“Chị Nhược Vân, chị cứ nể tình cô ta mãi, chị xem thái độ của cô ta thế nào! Người chị gái như này, căn bản không đáng để chị đồng tình!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Tô Lạc Ly cười lạnh một tiếng: “Tô Nhược Vân, nửa đêm diễn một màn kịch như vậy, cô không thấy mệt sao?”
Phương Vi nằm lấy cổ tay Tô Lạc Ly, sức cô ta rất khỏe, kéo Tô Lạc Ly từ trêи giường xuống: “Chị Nhược Vân, chị nghe lời cô ta nói xem! Giống như chúng ta vu oan cho.
cô ta vậy! Nên đưa cô ta tới đồn cảnh sát, dạy cho cô ta một bài học!”
“Cô bỏ tôi ra!” Tô Lạc Ly muốn giằng khỏi bàn tay của Phương Vi, nhưng người cô mềm oặt, không có chút sức lực nào, chỉ đành mặc cho Phương Vi nắm lấy cổ tay cô.
“Cô bảo không phải cô, vậy sao sợi dây chuyền này lại nằm trong vali của cô? Chẳng lẽ sợi dây chuyền này mọc cánh bay vào sao?”
Mọi người tôi một câu cô một câu, đã chắc chắn Tô Lạc.
Ly chính là kẻ trộm!
Tô Nhược Vân che mặt, ôm sợi dây chuyền vào lòng, trong lòng cực kì vui sướиɠ.
“Tôi nói không phải tôi! Là Tô Nhược Vân vu cáo hãm hại!” Tô Lạc Ly tức giận gầm lên.
“Chị à, chị đừng đổ oan cho em, ban ngày mọi người quay phim đã rất mệt rồi, em làm gì còn hơi sức đâu mà tính kế chị nữa?” Tô Nhược Vân lại bật khóc: “Em đối tốt với chị như vậy, chị lại nói em thế này, uổng công em còn không muốn lôi chuyện này đến đồn cảnh sát!”
“Hai ngày nay Tô Lạc Ly lén lén lút lút, hôm đó còn không về, sáng sớm mới trở lại”
“Tối qua cô ta cũng về rất sớm, cũng không ở cùng chúng ta, không phải cô ta thì còn là ai nữa!”
Tô Lạc Ly có trăm miệng cũng không biện bạch được.
“Lôi cô ta đến đồn cảnh sát!” Phương Vi kéo Tô Lạc Ly ra ngoài.