Dạ Bân lái xe đi về phía sân bay.
"Mạch Nhiên, cậu trông có vẻ tốt hơn nhiều so với trước đây rồi."
"Đúng vậy, đây đều là công lao của A.
Khanh, ở hoa viên Crystal người làm chăm sóc rất chu đáo, đồ ăn hàng ngày đều được quản lý nghiêm ngặt.
Ngay cả khi tôi đi quay phim cũng có chuyên gia dinh dưỡng chỉ định thực đơn cho."
Khi Tiêu Mạch Nhiên nói lời này, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
"Cậu ấy à, tâm địa quả tốt, luôn nhớ cái tốt của người khác.
Cậu quên rồi à, đây đều là do cậu đã dùng máu của chính mình để đánh đổi, những việc này đều là A Khanh nên làm."
"Phải rồi, gần đây tôi không liên lạc với A Khanh, anh ấy thế nào rồi?"
Dạ Bản im lặng một lúc rồi nói: "Không ổn låm."
Thế là Dạ Bân nói với Tiêu Mạch Nhiên về tình hình của Ôn Khanh Mộ.
Tiêu Mạch Nhiên cũng rất kinh ngạc!
"Chuyện này không thể được, mấy người điên rồi à?"
Tiêu Mạch Nhiên bình tĩnh lại rồi nói: "Tôi có một ý kiến hay"
Khi Dạ Bân nghe thấy phương pháp của Tiêu Mạch Nhiên liền nhanh chóng lắc đầu.
"Không được, tuyệt đối không được! Mạch Nhiên, sức khỏe của cậu vừa mới tốt lên một chút, cậu đã thiếu máu rồi, tuyệt đối không được làm chuyện ngốc nghếch nữa!"
"Cách giải quyết của cậu mới chắc chắn không được! Hai người có từng nghĩ rằng việc tự ý sử dụng xe hiến máu là bất hợp pháp không! Hơn nữa, thân phận của A.
Khanh đặc biệt như vậy, tuyệt đối không được để người khác biết!"
Tất nhiên Dạ Bạn biết điều này, nên anh ta cũng rất khó xử.
Bắt buộc phải là máu tươi của con người, điều này đúng là rất khó làm được!
"Chúng ta là con người, máu đều có thể tái sinh, cậu thấy tôi chỉ điều dưỡng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà sức khỏe đã khôi phục rất tốt rồi, nhưng A.
Khanh thì khác."
Tiêu Mạch Nhiên nói lý.
Dạ Bân im lặng.
Anh ta không biết thuyết phục Tiêu Mạch Nhiên như thế nào.
"Dạ Bân, cậu biết đấy, tôi yêu A Khanh...".