Ôn Khanh Mộ vừa quay mặt liền thấy dáng vẻ này của cô.
“Cô làm gì thế? Ông đây đẹp trai cũng thế thôi! Nhìn nhiều thu tiền đó!”
“Không phải anh Cố tình tặng tối chử?” Tổ Lạc Ly không tin lại trùng hợp như thế.
“Hi hi hit” Ôn Khanh Mộ cười gian.
“Biết ngay mà!”
“Không đáng tiền, hàng nhái đó, chẳng qua, cô yên tâm, hãng nhái này không tồi, gần như có thể giả mà như thật”
Mặc dù Tô Lạc Ly nhìn rõ tâm tư của Ôn Khanh Mộ, nhưng trong lòng vẫn ấm áp.
Người đàn ông này, đối xử tốt với mình, còn để ý đến cả lòng tự tôn của cô, không nói thẳng ra, chính vì như thế, mới khiến trái tim cô ấm áp.
“không tiện làm anh tốn kém, tự tôi sẽ nghĩ cách”
Xuất hiện tại lễ đính hôn của Tô Nhược Vân, cô không thể ăn mặc quá xuề xòa, dù sao với thân phận của Mộ Dung Dịch, đến lúc đó ngôi sao các thứ, ông chủ lớn các.
loại đều sẽ tới.
‘Vốn dĩ, cô không muốn đi, thế nhưng, trong nhà cũng không cho phép.
Tô Kiêm Mặc chắc chắn không thể đi, chỉ có cô tự mình đi.
“Cái gì gọi là tốn kém, tôi đã nói không đáng tiền rồi, một bộ đồ nhái thì đáng bao tiền? Cô mặc đi, cô không cần, tôi cũng không có ai để tặng, thứ nhất khách của tôi sẽ không để mắt tới đồ nhái, thứ hai, với thân phận của cô, hứ..”
“Tôi làm sao, vóc dáng tôi làm sao?”
Tô Lạc Ly lườm Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ liếc nhìn cô, ý là cô tự mình hiểu đi.
Ý đó như muốn nói, tự cô đáng mấy đồng cô không biết à?
Tô Lạc Ly bưồn bực thở dài: “Được rồi, bà đây cho anh mặt mũi, nhận đồ!”
Vốn dĩ, Ôn Khanh Mộ đã đưa Tô Lạc Ly tới khi nhà cũ trước kia, bảo Tô Lạc Ly mời khách, vậy nhất định Tô Lạc Ly sẽ tự mình xuống bếp!
Ai ngờ Tô Lạc Ly vừa xuống xe, Ôn Khanh Mộ đang chuẩn bị xuống xe thì nhận được một cuộc điện thoại.
“Thiếu gia, tôi xem qua thiên văn, tối nay sẽ xuất hiện trăng tròn, cậu mau quay về đi!” Trong điện thoại, giọng nói của Vương Vĩ cực kì sốt ruột.
Ôn Khanh Mộ ngước mắt nhìn trời.
Thời khắc này, mặt trăng trêи bầu trời đang bị đám mây che mất nửa non, nhưng đám mây kia đang dần chuyển động, thời tiết hôm nay rất quang đãng, trăng tròn sắp xuất hiện rồi.
“Được, tôi biết rồi” Ôn Khanh Mộ ngắt máy.
Mãi không thấy Ôn Khánh Mộ xuống xe, Tô Lạc Ly ôm hộp quà yên lặng đứng đợi.
Ôn Khanh Mộ xuống xe: “Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại, có khách muốn tôi tối nay qua đó, hôm khác nhé”
Trêи mặt Tô Lạc Ly hiện lên tia thất vọng.
Đúng vậy, thỉnh thoảng, cô quên mất Ôn Khanh Mộ là trai bao.
Là một tên trai bao lấy lòng phụ nữ trêи giường.
“Sao vậy? Biết ông đây hẹn cùng người phụ nữ khác, trong lòng khó chịu?” Ôn Khanh Mộ nhướn mày.
Ôn Khanh Mộ nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm đi, thiệp mời tự tôi nhận, tôi có thể không đi sao? Chờ ông đây lên đồ xuất hiện giúp cô nở mày nở mặt!”
“Được”
Ôn Khanh Mộ chui vào trong xe, lưu luyến rời đi.
Rời khỏi Tô Lạc Ly, sắc mặt anh lập tức trở nên cực kì khó coi.
Liên tục đạp hết cỡ chân ga, cho tới khi về tới hoa viên Crystal.
Đây là nơi giống như một tòa lâu đài nằm ven biển, nhìn không thấy đầu, cũng không thấy đuôi, bên trong tường quây cao cao là cây cối rậm rạp, từng hàng cực kì xanh tốt.
Ngoài cùng hướng đông giáp biển, là biển tình nhân nổi tiếng nhất thành phố Z, bãi biển tình nhân vốn là cảnh điểm rất nổi tiếng ở thành phố Z, chỉ tiếc nơi đây là sát ranh giới biển tình nhân, nằm bên ngoài cảnh điểm.
Tòa cung điện to lớn oai hùng này, mang phong cách kiến trúc Địa Trung Hải lãng mạn, không mang đường nét bên ngoài, cửa vòm tròn, xanh và trắng, nơi đâu cũng lộ rõ vẻ lãng mạn.
Thực ra, mọi người không hề biết tòa cung điện này có tên thật là gì, chỉ cảm thấy nó có khí thế, mỗi viên ngạc mái ngói đều cực kì quý giá, vì thế đặt cái tên như này: hoa viên Crystal.
Thực tế, tên của tòa cung điện này là gì, cũng chỉ có chủ nhân hiện giờ của nó biết.
Ôn Khanh Mộ chính là chủ nhân toàn cung điện này.
Vừa vào cửa, quản gia Vương Vĩ đã tới đón, Vương Vĩ là một người đàn ông hói đầu, nhìn có vẻ hòa nhã dễ gần.
“Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về rồi”
Thời khắc thấy Ôn Khanh Mộ trở về, Vương Vĩ cũng coi như thở phào một hơi.
“Ừ” Trông Ôn Khanh Mộ có vẻ không vui.
Làm phiền anh hẹn hò, anh còn có thể vui được sao?
“Người làm tôi đã sắp xếp cả rồi, sẽ không có ai làm phiền thiếu gia, thiếu gia mau về phòng đi.”
Ôn Khanh Mộ đi thẳng lên tầng, đi tới một căn phòng ở †ầng trêи cùng, bước vào.
Vương Vĩ khóa trái từ bên ngoài, căn phòng này chỉ có một lớp khóa ở bên ngoài, bên trong không mở ra được.
Ngay khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, tầng mây tản ra, mặt trăng tròn vành vạnh treo trêи bầu trời.
Vương Vĩ cảm thán một câu, lặng lẽ rời khỏi.
Nghĩ tới mỗi ngày sau này, mỗi đêm trăng tròn, Ôn Khanh Mộ đều phải chịu đựng sự giày vò này, người quản gia già như ông không khỏi hơi đau lòng.
Đúng vậy, Ôn Khanh Mộ không phải là người bình thường, anh là nửa người nửa ma cà rồng.
Anh có một nửa dòng máu đến từ gia tộc ma cà rồng.
Khi mẹ anh mang thai anh vẫn là một con người, mà mẹ anh lại là một ma cà rồng, không ai biết anh sẽ đến với thế giới này.
Trong lời đồn, loài người mà kết hợp với ma cà rồng sẽ phải chịu lời nguyền, mà thể kết hợp này sẽ là một thể kết hợp bị phong ấn.
Ôn Khanh Mộ vừa đúng chứng minh cho tất cả những điều này.
Mỗi đêm trăng tròn, anh đều giống như một ma cà rồng thực sự, sẽ gào thét, sẽ điên loạn muốn hút máu người.
Anh ghét nhất là ánh trăng, ghét nhất là trăng tròn.
Một thể kết hợp.
Anh là sự kết hợp giữa loài người và ma cà rồng, có dòng máu của ma cà rồng, có nhịp tim của con người, nhưng không có độ ấm cơ thể như loài người.
Người bình thường cần ngủ tám tiếng, anh chỉ cần ngủ bốn tiếng là có thể tinh lực tràn đầy.
Mà đôi mắt màu lam như lưu li, không phải vì anh là con lai, mà vì anh là thể kết hợp.
Từ nhỏ anh đã lớn lên trong xã hội loài người, nhìn có vẻ không khác gì với người thường, đây cũng là ý của bố mẹ anh, dù sao mặc dù anh mang trong mình dòng máu ma cà rồng, nhưng bất kì ma cà rồng nào cũng có thể dễ dàng giết chết anh, anh sống trong xã hội loài người vẫn an toàn hơn.
Từ khi anh ra đời, bố mẹ anh luôn tìm cách giúp anh giải trừ phong ấn.
Chỉ tiếc là mãi vẫn chưa tìm được.
Ở nơi khác, Tô Lạc Ly đang chuẩn bị mặc thử trang phục.
mà Ôn Khanh Mộ tặng.
Về nhãn hiệu, Tô Lạc Ly không quá hiểu, chỉ biết hãng quần áo này là ANGLE, là một hãng quần áo quốc tế có tiếng.
Hàng nhái thì hàng nhái, dù sao, bộ này so với bất kì bộ nào của cô cũng đẹp hơn.
Mặt trăng bên ngoài cửa sổ lên cao.
Tô Lạc Ly đi tới bên giường, mặt trăng thật đẹp nha!
Mặt trăng như một chiếc đĩa vàng khổng lồ treo trêи bầu trời, làn mây xung quanh như có như không.
Trong đầu Tô Lạc Ly nhớ tới một câu nói.
Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.
(*) Điềm lành.
(*) Thơ của Tô Thức, thể hiện nỗi nhớ người thân nơi phương xa.