“Anh cả, anh có ở trong đó không?” Hoắc Tư Nhã gọi với vào trong phòng.
Cửa mở ra, Giản Ngọc bước ra từ bên trong.
Khoảnh khắc nhìn thấy Giản Ngọc, Tô Lạc Ly trợn tròn mắt.
Có đánh chết cô cũng không ngờ mình sẽ gặp Giản Ngọc ở đây.
“Anh Ngọc! sao anh lại.
”
Giản Ngọc nhìn Hoắc Tư Nhã: “Tiểu Nhã, em ra ngoài chơi trước đi, anh có đôi lời.
.
muốn nói với chị họ em”
Hoắc Tư Nhã lè lưỡi.
“Được rồi, em không làm bóng đèn của anh chị nữa!”
Hoắc Tư Nhã che miệng cười, nhìn Giản Ngọc rồi lại nhìn Tô Lạc Ly, sau đó tung tăng chạy đi.
Giản Ngọc bước vào phòng.
“Em vào đi.
”
Tô Lạc Ly nhanh chóng đi vào.
“Anh Ngọc, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao anh lại ở đây?”
Trong đầu Tô Lạc Ly có vô số dấu chấm
hỏi.
Giản Ngọc bình tĩnh ngồi trên ghế, rót cho mình một tách trà rồi từ từ nhâm nhi.
“Cưng à, cảm giác có nhà là như thế nào?”
Anh ta hoàn toàn không có ý trả lời câu hỏi của Tô Lạc Ly.
“Anh Ngọc, anh mau nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi!”
Tô Lạc Ly ngồi lên ghế.
Giản Ngọc lại lấy một tách trà nhỏ xinh xắn
ra, cũng rót từ bình tử sa.
“Nếm thử xem trà này có hương vị thế nào.
”
“Bây giờ em nào có tâm tư uống trà với anh? Chuyện này là sao?”
Giản Ngọc vẫn bình thản nếm trà, dư vị tưởng chừng như vô tận.
“Anh Ngọc!” Tô Lạc Ly nổi giận, hét lên với Giản Ngọc.
“Cục cưng, em giận rồi à? Em sốt ruột như thể làm gì?”
“Em có thể không sốt ruột sao? Nếu bây giờ anh chỉ muốn uống trà, không có thời gian giải thích với em thì cho em mượn điện thoại đi!”
“Em mượn điện thoại làm gì? Gọi cho Ôn Khanh Mộ?”
“Đúng!”
Tô Lạc Ly không phủ nhận: “Em cần báo bình an cho anh ấy.
”
“Không cần”
“Thế nào gọi là không cần?”.