Ôn Khanh Mộ bật dậy ngay lập tức hệt như ngồi trên lò xo.
“Thế nào rồi?”
Vẻ mặt của Tô Lạc Ly buồn hiu, cô cúi thấp đầu giống như đứa bé phạm lỗi.
Thấy nét mặt buồn bã của cô, Ôn Khanh Mộ cũng đoán được phần nào.
Nhưng anh nghĩ lại, cảm thấy khác thường.
“Lẽ nào em cố ý à? Có phải là đang giả vời không?”
Tô Lạc Ly ngẩng đầu lên, gương mặt tràn đầy vẻ bất lực.
“Em không mang thai...”
"À."
Ôn Khanh Mộ dài giọng, sự thất vọng khó có thể che giấu trong giọng nói của anh.
“Em xin lỗi..”
Tô Lạc Ly nói lí nhí, như ngã vào trong bụi bặm.
Cô nên xác định chắc chắn mình.
mang thai rồi mới nói cho Ôn Khanh Mộ.
“Không sao, việc này có gì mà phải xin lỗi.”
Ôn Khanh Mộ cố duy trì nụ cười.
Thật ra, anh cũng cảm thấy rất thất vọng, nhưng trong đầu lại có một giọng nói nói với anh: Đây là chuyện tốt.
“Sếp Ôn, mợ Ôn, mời hai người vào đây Chung Vũ Lăng gọi vọng ra từ bên trong.
Bác sĩ phụ trách kiểm tra cho Tô Lạc Ly ngày hôm nay là Chung Vũ Lăng, cũng chính là bác sĩ sản khoa giỏi nhất.
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cùng ngồi xuống đối diện Chung Vũ Lăng.
Thân là bác sĩ khoa phụ sản, bà ta có thể thấy được hai vợ chồng khi biết mình không
mang thai thì thất vọng biết chừng nào.
“Sếp Ôn, mợ Ôn, hai người đã mang thai rồi phải không?”
Nụ cười của Tô Lạc Ly xen lẫn sự ngọt ngào và ngượng ngùng.
“Đúng vậy, từ sau lần sảy thai trước đó, tôi vẫn luôn muốn có một đứa bé”
“Thật ra lần này không mang thai là chuyện tốt.”
“Mợ Ôn, trước đó mợ đã dùng thuốc tránh thai một thời gian dài, sau đó lại sảy thai.
Lúc sảy thai bằng huyết nhiều, tuy cơ thể thoạt nhìn không có gì đáng ngại, nhưng trải qua nhiều chuyện như thế, sức khỏe của mợ vẫn không được tốt.”
Tô Lạc Ly gật đầu, cô cũng biết những điều này rồi.
“Vì vậy kinh nguyệt của mợ bất thường hoàn toàn là do ảnh hưởng từ trước.
Mọi nên chăm sóc sức khỏe cho tốt mới là quan trọng, đến khi sức khỏe khôi phục thì lại sinh một đứa bé kháu khỉnh.
Hai người còn trẻ, còn nhiều cơ hội mang thai mà, không việc gì phải vội.”
Tuy Chung Vũ Lăng đã nói thế, nhưng rốt cuộc Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ vẫn hơi thất vọng.
Với tình hình hiện tại, cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy..